Hắn đứng dậy và thành khẩn xin lỗi.
Bất kể thế nào, hắn tự tiện xông vào trận pháp của người khác là không đúng.
- Hóa ra là vì chuyện này!
Sắc mặt Hoa Thiền Quyên lạnh như băng:
- Trước đây cũng có người tới tìm thiếp thân, dù sao thiếp thân chỉ nói một câu... Ai dám tới cướp Tây Phong, thiếp thân sẽ giết kẻ đó! Đây là thứ duy nhất tiên phu để lại cho thiếp thân và Tịch Tịch tưởng nhớ! Về phần đảo chủ thắng hay bại? Không liên quan tới thiếp thân!
Phương Tịch nhạy cảm cảm giác được Hoa Thiền Quyên hình như có vài phần oán hận Nguyễn Tinh Linh.
Có lẽ sâu trong lòng đối phương vẫn đang nghi ngờ về chuyện xảy ra với Vi Nhất Tâm trước đây. Nguyễn Tinh Linh cũng có khả năng ra tay hoặc ít nhất là ngầm đồng ý!
- Tại hạ một lòng khổ luyện, hôm nay từ biệt, sau này chẳng biết tới bao giờ mới có thể gặp lại, đạo hữu bảo trọng!
Cuối cùng, Phương Tịch chắp tay hành lễ và chuẩn bị từ biệt.
- Đại thúc!
Khi hắn sắp đi ra khỏi trận pháp, Vi Nhất Tịch đuổi theo, giơ nắm đấm nhỏ hét lớn:
- Ngươi đừng quên, ngươi đã hứa sẽ mang đồ ăn ngon cho ta...
Đứa trẻ đại khái rất hiếm khi nhìn thấy người khác, vẫn còn chút cảnh giác.
Phương Tịch gật đầu, tính sau này sẽ sai người ta đưa tới ít đồ ăn vặt, đồ chơi trẻ con cho nàng.
...
Phỉ Thúy Nhai, mặt trời chiều đã ngả về phía tây, chiếu xuống mặt hồ giống như dát một lớp vàng lấp lánh.
- Lão gia, chúng ta trở về rồi.
Vương quả phụ dẫn theo hai người Lư Quá trở lại Phỉ Thúy Nhai, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
- Xem ra hôm nay, đảo chủ thắng cược rồi.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi mỉm cười.
Nguyễn Tinh Linh thắng lại phù hợp với lợi ích của hắn.
- Không sai! Lão gia ngươi không đi, đúng là đáng tiếc...
Vương quả phụ thao thao bất tuyệt nói tiếp:
- Hôm nay, đảo chủ mặc một bộ trang phục màu đỏ, đại phát thần uy... không ngờ không phân thắng bại với Kim Nha Lão Quái là Luyện Khí viên mãn, kết quả mãi đến sau một nén hương rưỡi mới chịu thua... Theo ta thấy, Kim Nha Lão Quái kia căn bản không làm gì được đảo chủ!
- Đúng vậy... Đảo chủ vừa ra tay là những tiếng chuông ngân, người tới gần đều cảm giác thức hải bị che mờ, không có cách nào nhúc nhích... Sau trận đánh ngày hôm nay, Kim Nha Lão Quái khách khí bồi thường linh thạch, trả lại cho đảo chủ một danh hiệu tao nhã Đào Linh Tiên Tử.
Lư Quá ở bên cạnh cũng bổ sung.
“Xem ra Nguyễn Tinh Linh thật sự tu luyện tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, thậm chí có thể là tầng mười đại viên mãn...”
Phương Tịch thầm nghĩ, đồng thời cười nói:
- Xem ra sau ngày hôm nay, tên Đào Linh Tiên Tử sẽ vang vọng ở Vạn Đảo Hồ.
Cùng lúc đó, Kim Nha Lão Quái tiền mất tật mang, nhất định sẽ trì hoãn tiến độ đột phá Trúc Cơ, đây là chuyện tốt đối với Phương Tịch.
- Sau trận chiến này, Đào Hoa Đảo chúng ta ở trong ba mươi sáu đảo cũng được xem là thượng đảo, không có kẻ nào không mở mắt còn dám tới chiếm cửa hàng ở Phường thị nữa.
Gương mặt Vương quả phụ hưng phấn. Nàng dường như nghĩ đến điều gì đó lại xì một tiếng khinh miệt:
- Ta thấy cao hứng nhất là Mộc Văn kia. Ta nghe nói lần này hắn báo cáo công tác, đảo chủ rất thưởng thức hắn, để hắn tiếp tục đảm nhiệm đại chưởng quỹ!
- Thì ra là thế.
Phương Tịch thật ra không để ý tới điều này.
Lúc nào Mộc Văn đột phá Luyện Khí hậu kỳ, mới có thể khiến hắn coi trọng đôi chút.
- Ta cũng nghe được một vài tin tức liên quan tới Mộc Văn.
Lư Quá bỗng nhiên mở miệng.
- Ồ? Ngươi nói thử xem nào...
Phương Tịch mỉm cười:
- Nếu như có giá trị, lão gia lại chỉ đạo pháp thuật cho ngươi một ngày...
- Cảm ơn lão gia.
Lư Quá vội vàng cảm ơn và nói ra điều mình biết được:
- Ta vào trong diễn đàn của đám trẻ Mộc gia, nghe thấy bọn họ nói dạo này Mộc gia đang ầm ĩ... Có người nói gia chủ không chỉ muốn thế chấp tất cả linh điền, còn muốn thết chấp cả linh địa tổ trạch, mượn số lượng lớn linh thạch để mua một cửa hàng ở Linh Không Phường Thị... Một số lão nhân không đồng ý, ầm ý đòi ở riêng!
- Đây là mạo hiểm ăn tới phát nghiện rồi...
Phương Tịch thì thào một tiếng, không khỏi nghĩ đến đám con nhà giàu kiếp trước.
Chỉ cần không đi đầu tư gây dựng sự nghiệp, không đánh cược, cho dù bọn họ ra sức phá sản cũng có thể tiếp tục thua mấy chục năm...
Mà một khi muốn làm ra động tác lớn, đầu tư lớn lại đầy nguy cơ!
Có lẽ có rất ít người sẽ thành công, nhưng phần lớn là thất bại.
Mộc Văn chắc nếm được ngon ngọt trong lần đầu cơ trước, lần này muốn làm lớn!
Nếu như thành công, sau này Mộc gia chính là gia tộc cắm rễ trong linh mạch cấp hai ở Linh Không Phường Thị!
Về phần thất bại?
Người này đại khái cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không thất bại.
- Ta cảm thấy có thể thực hiện được. Đó chính là cửa hàng trong Phường thị linh mạch cấp hai, tuyệt đối có thể nuôi được vài thế hệ.
Trên gương mặt Vương quả phụ đầy hâm mộ:
- Đặc biệt là bây giờ, ai dám xúc phạm tới tu sĩ Đào Hoa Đảo chúng ta?