Những Tiên Nhân kia lại ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng quả thật chấn động không nói thành lời.
Khí tức của con Cầu Long này đã đủ để chấn động vạn cổ, chủ thượng của nó phải là tồn tại tới mức nào?
Rất nhanh, một vị Tiên Quân bay từ trong Bắc Thần Tiên Cung ra.
Hắn mặc Vạn Tinh Pháp Bào, đầu đội Tinh Quan, trên gương mặt dường như được che bởi một màn ánh sao. Hắn vừa xuất hiện đã khiến nhịp tim của Lăng Trường Sinh và Lục Thanh Vân và các Tinh Thần Vệ chợt đập nhanh.
Nhưng lúc này, vị Đạo Quân của Bắc Thần Tiên Cung này lại không hề do dự hành lễ:
- Khương Khinh Vân của Bắc Thần Tiên Cung bái kiến Đạo Tôn...
“Hóa ra tên của Đạo Quân Bắc Thần Tiên Cung là Khương Khinh Vân...”
“Người tới không ngờ là một vị Đạo Tôn? Ta nghe nói Đạo Tôn là đại đạo hóa thân, nắm giữ các loại thần thông pháp lực không thể tưởng tượng nổi. Không biết chuyện này là thật hay giả...”
Lục Thanh Vân cúi đầu, thậm chí không dám thả thần niệm ra ngoài, chỉ oán thầm trong lòng.
Lông tóc toàn thân hắn bỗng nhiên dựng ngược. Hắn cảm giác được một ánh mắt khó diễn tả từ trên Bát Bảo Hương Xa kia tới, rơi vào trên người hắn.
“Đạo Tôn... Không thể nghĩ...”
Lục Thanh Vân biết tính tình mình ngả ngớn, gần như phạm phải sai lầm lớn. Hắn lập tức vận sử dụng bí thuật thần thức, chém rơi suy nghĩ vừa rồi, không dám giữ lại chút nào. Cho dù hắn làm thế sẽ gây tổn thương cho thức hải của mình cũng không tiếc...
Sau khi, hắn hoàn thành tất cả những điều này, hắn mới cảm giác được ánh mắt kia rời đi, trên lưng hắn đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
...
Tầm mắt của Phương Tịch đảo qua người một tiểu tu sĩ, tiếp theo lại nhìn sang Khương Khinh Vân.
- Khương Khinh Vân, ngươi có biết bản tôn tới đây vì chuyện gì không?
Khương Khinh Vân không có cách nào nhìn thấy được bóng người trong Bát Bảo Hương Xa, chỉ biết khí tức của đối phương vô cùng khủng khiếp.
Dù sao hắn chưa từng thật sự gặp được chân thân của Đạo Tôn. Mấy lần trước, chỉ có Đạo Quân cầm pháp chỉ của Đạo Tôn trong tay đến đây, hắn đã phải cung kính nhận lệnh, không dám làm trái.
- Ngươi làm việc thật sự quá chậm, bản tôn cũng không kiên nhẫn được nữa...
Phương Tịch mắng một câu:
- Bây giờ Luân Hồi Đạo Quân ở đâu?
- Vẫn mong Đạo Tôn tha tội...
Trong lòng Khương Khinh Vân thầm kêu khổ, lại không thể làm gì.
Trong lòng Bắc Thần Cung Chủ và những đệ tử trong Bắc Thần Tiên Cung đều trống rỗng, không biết nên làm thế nào cho phải?
“Thật ra ánh mắt của Đạo Tôn đã sớm rời đi không biết bao nhiêu năm...”
“Chẳng qua điều này cũng không cản trở ta tới tạo áp lực.”
Trong lòng Phương Tịch cảm thấy buồn cười, nghĩ.
Tiên Nhân bình thường đều không tưởng tượng nổi vị Luân Hồi Đạo Quân kia bây giờ đã có thực lực Đạo Tôn, càng không tưởng tượng nổi đối phương dám nghênh ngang trở về.
“Ngươi muốn tìm được Luân Hồi Đạo Quân, phải chờ bản nhân bằng lòng tự thú mới đã...”
Hắn mỉm cười, nói:
- Bắc Thần Tiên Cung các ngươi làm việc quả thật bất lực. Trước đây, ta nên để cho Phi Thăng Minh tiêu diệt các ngươi!
Lời này vừa nói ra, cho dù là Khương Khinh Vân cũng lộ vẻ mặt thảm thiết!
- Chẳng qua, bản tôn trừng phạt nhỏ, cảnh cáo lớn. Bây giờ, ta cướp lấy sơn môn và Tẩy Tiên Trì của những... Những Tinh Thần Vệ cũng do tọa kỵ của bản tôn khống chế.
Phương Tịch hỏi:
- Như vậy... Ngươi có phục không?
- Vãn bối... Tâm phục khẩu phục.
Khương Khinh Vân cảm giác ngực nghẹn lại, sắp phun ra máu rồi.
Đạo Tôn nói một lời, lại muốn cướp đi cơ nghiệp của tổ tông hắn, hắn tất nhiên khó có thể nhịn được.
Nhưng nếu hắn không nhịn, có lẽ Bắc Thần Tiên Cung sẽ bị diệt môn.
Về phần các Đạo Tôn khác à?
Có thể ban đầu, bọn họ còn có thể quan tâm đôi chút, lúc này đã chẳng để ý từ lâu rồi...
Nếu ở Bắc Thần Tiên Vực không tìm được manh mối về Luân Hồi Đạo Quân, tầm quan trọng của Bắc Thần Tiên Cung lại giảm đi rất nhiều...
Thậm chí cho dù có Đạo Tôn tìm tới, Phương Tịch chỉ cần đẩy Bắc Thần Tiên Cung đẩy ra ngoài là được rồi.
Dù sao các Đạo Tôn chỉ cần có người đi tìm manh mối cho bọn họ.
Về phần người công cụ này là ai, bọn họ căn bản không quan tâm.
- Được rồi.
Phương Tịch nói:
- Nếu vậy, Bắc Thần Tiên Cung các ngươi lại dọn sạch sân đi...
Một lời nói đã cướp đi cơ nghiệp của một vị Đạo Quân.
Đây chính là uy phong của Đạo Tôn!
...
Lăng Trường Sinh và Lục Thanh Vân chỉ cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay quả thật khiến cho người ta trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói gì cho phải.
Đầu tiên là một vị Cầu Long Đạo Quân đến đây, Bắc Thần Tiên Cung giống như gặp phải kẻ địch lớn.
Tiếp theo Đạo Tôn đứng ra, Bắc Thần Tiên Cung không ngờ hoàn toàn nhận tội.
Bọn họ còn phải chắp tay đưa đám người mình và gia nghiệp lớn này ra.
“Hóa ra trong Chân Tiên Giới cũng không khác nào tu tiên giới, đều là cá lớn nuốt cá bé...”
Tuy bọn họ đã sớm biết quy tắc chuẩn mực của tu tiên giới, nhưng hôm nay nhìn thấy Bắc Thần Tiên Cung có địa vị còn cao hơn bọn họ phải gặp xui xẻo, trong lòng bọn họ lại thầm vui sướng.
…