- Tiểu Long!
Cầu Long Long Quân lập tức giật mình:
- Chủ nhân có gì căn dặn?
- Ngươi trông coi ở đây một triệu năm. Sau một triệu năm, ta sẽ thả cho ngươi được tự do.
Phương Tịch mỉm cười nói.
- Tiểu Long bằng lòng vĩnh viễn thần phục chủ thượng. Chẳng qua chỉ trông giữ một triệu năm thôi, Tiểu Long Tử sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của chủ thượng, chỉ cầu mong chủ thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Cầu Long Long Quân vội vàng nói.
Đối với Đạo Quân của Chân Tiên Giới, có thể tìm được một vị Đạo Tôn làm chỗ dựa vững chắc thật ra cũng không tệ.
Nếu là những Tiên Nhân kia, bọn họ sẽ càng điên cuồng hơn.
Dù sao, những người thật sự có chí hướng đạt tới Đạo Quân, Đạo Tử đều không muốn lấy sinh mạng đi đánh cược vào ngày mình hợp đạo.
Nếu có một vị Đạo Tôn che chở, dĩ nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều...
- Thôi, tùy ngươi...
Phương Tịch khoát tay, thân hình lập tức biến mất không thấy nữa.
...
Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới Yêu Ma Thụ ở Địa Tiên Giới, bắt đầu kiểm kê:
- Sau khi Sơn Nhạc Châu Hóa Thân cứu Lạc Mật, vẫn quay lại Hãn Hải Tiên Vực chịu trách nhiệm vơ vét vật để nghỉ ngơi hưởng thụ và đưa đến chỗ của ta...
- Vũ Trụ Đại Đế Hóa Thân lại đi du lịch các nơi trong Chân Tiên Giới, chơi trò trốn tìm với Thời Không Đạo Tôn...
- Hư Huyễn Chân Linh cuối cùng kia vẫn đang không ngừng luân hồi, tìm hiểu đại đạo...
- Chờ sau khi ta hoàn toàn khống chế Chư Thiên Luân Hồi Đại Đạo, lại có thể thăng cấp Đạo Tôn, tiếp theo hoàn toàn luyện hóa Chư Thiên Bảo Giám và thành Đạo Quả ...
Hắn ngồi xếp bằng với dáng vẻ nhàn nhã, hình như có thể cứ như vậy vĩnh viễn!
Vật đổi sao dời, thương hải tang điền.
Không biết đã qua bao nhiêu năm...
...
Một luồng Hư Huyễn Chân Linh của Phương Tịch chìm nổi, cảm nhận được mình tiến vào rất nhiều Đại Thiên Thế Giới, khí tức luân hồi lại càng mênh mông hơn.
- Chư Thiên Luân Hồi!
Hắn đã quên mất mình luân hồi bao nhiêu đời. Từ lúc mới bắt đầu, hắn mượn Chư Thiên Bảo Giám mới có khả năng tiến hành luân hồi ở Đại Thiên Thế Giới. Về sau, hắn dựa vào bản thân đã có thể một mình tiến hành luân hồi ở các Đại Thiên Thế Giới khác nhau, nhanh chóng nắm giữ Chư Thiên Luân Hồi Đại Đạo.
Hắn từng đi qua cổ đại, cũng từng đi qua hiện đại, còn đi qua thời đại tinh tế...
Hắn từng trải qua tu tiên, cũng có thời kỳ Huyễn Ma Pháp, quỷ dị...
Hắn từng làm người, cũng từng làm Trùng tộc, thú lớn, thậm chí cơ thể năng lượng thuần túy hay sinh mạng thứ nguyên...
Nhưng đến bây giờ, Phương Tịch lại cảm giác có một phần không thích hợp.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn chỉ cách hoàn toàn nắm giữ Chư Thiên Luân Hồi Đại Đạo và thăng cấp Đạo Tôn có một tia.
Nhưng hắn cứ bị kẹt lại ở tiến độ một tia này, mặc cho hắn luân hồi trăm nghìn đời vẫn khó có thể vượt qua được.
“Cái này gọi là bình cảnh à?”
Trong Chư Thiên Luân Hồi, một tia Hư Huyễn Chân Linh của Phương Tịch cũng đang tìm hiểu, suy xét...
“Nếu không giải quyết được vấn đề này, cho dù ta luân hồi nhiều Đại Thiên Thế Giới hơn nữa, chỉ sợ cũng khó có thể đột phá được...”
“Trước mắt hoàn toàn không có đường, ta không ngại trở lại nguyên điểm và suy nghĩ lại từ đầu...”
Sắc mặt hắn thoáng dao động, nghĩ đến Nhân Gian Giới.
...
Một trăm hai mươi năm sau, ở Nam Hoang, Thanh Trúc Sơn trong Nhân Gian Giới, một linh nông với mái tóc trắng xoá đang ngồi dựa vào tảng đá xanh bên linh điền, chậm rãi hút tẩu thuốc, ngồi xem mây cuộn mây tan.
- Cảnh còn người mất...
Phương Tịch lau chùi một thanh pháp khí trường kiếm màu xanh bên cạnh, lặng lẽ thở dài.
Chân Tiên Giới không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, Nhân Gian Giới đã sớm khác biệt.
Đám tu sĩ hắn thống soái ban đầu gần như thống nhất năm vực trong Nhân Gian Giới, nhưng qua vô số năm, tung tích thượng cổ trở nên mờ mịt, tu chân giới hiện nay đã không còn người nào nhớ tới tên của hắn nữa.
Phương Tịch không định lại thống nhất Nhân Gian Giới nữa. Hắn cố ý đầu thai làm một vị tán tu linh căn hạ phẩm, một lần nữa trải qua cuộc đời bình thường của một vị tán tu Luyện Khí.
“Đời này của ta... Nếu như không có bàn tay vàng, đại khái cũng chỉ là như vậy.”
“Có thể chết già vẫn tính là có đầu óc thông minh...”
Hắn chậm rãi phun ra một làn khói thuốc cuối cùng và nhắm hai mắt lại.
Trên Thanh Trúc Sơn, một lão linh nông mất đi cũng không gây ra quá nhiều sóng gió, giống như lực lượng mạnh mẽ của thời gian vậy.
Mặc cho ngươi từng là anh hùng hào kiệt một thời, sau trăm tuổi vẫn sẽ hóa thành tro bụi.
...
- Ban đầu...
Dưới Yêu Ma Thụ ở Địa Tiên Giới, Phương Tịch cảm nhận được Hư Huyễn Chân Linh lại tiến vào luân hồi, nhưng chung quy vẫn không thể lĩnh ngộ được một tia đại đạo kia, ánh mắt hắn dao động và nhìn về phía tiểu giới bên cạnh.
Đó là Đại Lương giới!
Sau khi hắn thu được bàn tay vàng, đó là thế giới được mở ra đầu tiên.
Đồng thời, hắn thu được các loại tài nguyên Yêu Ma Thụ, Thái Tuế từ trong đó, xem là thùng vàng đầu tiên để hắn quật khởi.