Người này chính là sư phụ của Tử Dận Đạo Tử, đứng đầu Thông Thiên Điện - Âm Dương Đạo Tôn!
- Dư nghiệt của Khô Vinh cũng dám giết đệ tử của bản tôn?
Âm Dương Đạo Tôn phất tay áo một cái, đại đạo âm dương ầm ầm hạ xuống, lực của đại đạo thoát khỏi giới hạn của lực pháp tắc, uy lực cũng vượt xa.
Phương Tiên chỉ cảm thấy pháp tắc sinh tử trong Chân Tiên Giới bỗng nhiên biến mất, thiên địa dường như đều hóa thành hư vô, chỉ có thanh khí bay lên, trọc khí hạ xuống...
Ngay cả thân thể Đạo Quân của hắn dường như cũng bị âm dương luyện tới phai mờ, phân giải...
“Đây cũng là... Đạo Tôn sao?”
Vào lúc ý thức hắn sắp mơ hồ, trên trán hắn nhanh chóng lập lòe một chữ triện màu bạc. Đó chính là tọa độ hư không do Phương Tịch để lại!
Trong chớp mắt tiếp theo.
Ánh sáng màu bạc lóe lên.
Phương Tịch Vũ Trụ Đại Đế Hóa Thân hiện thân, lực vũ trụ lớn trùng trùng điệp điệp hoàn toàn loại bỏ hai khí thanh trọc âm dương.
- Hả? Vũ Trụ Đạo Tôn?
Âm Dương Đạo Tôn nhìn thấy Phương Tịch thì vô cùng kinh ngạc, sau đó bất chợt cười lạnh:
- Lão phu đã cảm thấy không đúng, đoán chắc có đồng đạo đang bao che cho những dư nghiệt Khô Vinh kia, bằng không vì sao khó bắt như vậy. Hóa ra là ngươi? Bây giờ, ngươi đang bị Thời Không Đạo Tôn truy sát, bản thân ngươi còn khó bảo toàn lại dám lộ diện?
Trong giọng nói của hắn kèm theo chút kiêng kỵ.
Dù sao Vũ Trụ Đạo Tôn có liên quan đến đại đạo thời không, ngay cả Thời Không Đạo Tôn cũng nhất thời không làm gì được. Điều này không phải là bí mật gì.
- Hôm nay ta đã tới đây, lại phải mời đạo hữu chịu chết đi!
Thần niệm của Phương Tịch có mặt ở khắp nơi, cảm nhận được ánh mắt của từng Đạo Tôn đều đang quan tâm tới nơi này, trong đó có của Thiên Kiếm Lão Nhân, hắn không khỏi mỉm cười.
- Chịu chết à?
Âm Dương Đạo Tôn cười lạnh, bỗng nhiên đọc một câu chú ngữ.
Không, đó không phải là chú ngữ, mà đọc tên của một người nào đó với giọng điệu tối nghĩa khó hiểu, trúc trắc.
Trong phút chốc, trong hư không lại xuất hiện thêm một bóng dáng hình thú, cơ thể nó giống như hoàn toàn diễn giải thời không, mỗi giây mỗi phút đều đang biến hóa, chỉ có đôi mắt vô tình mãi mãi không thay đổi, một con mắt màu trắng bạc, một con mắt màu tím, khí tức vô cùng hung tàn.
Không ngờ hắn lấy Đại Đạo Hồi Hưởng khiến Thời Không Đạo Tôn lập tức xuất hiện!
- Thời Không Đạo Tôn.
Phương Tịch gật đầu và liếc nhìn về phía vị trí của Thiên Kiếm Lão Nhân.
Khi hắn thấy Thiên Kiếm Lão Nhân không hề đáp lại, trong lòng không khỏi cười.
“Quả nhiên, dựa trời dựa đất còn không bằng dựa vào mình.”
Hắn khoát tay và thu Phương Tiên vào trong vũ trụ của mình.
Tiếp theo, một Phương Tịch lại bước ra khỏi nội vũ trụ.
Lần này xuất hiện tất nhiên là bản tôn Phương Tịch, hoàn toàn khác với Vũ Trụ Đại Đế Hóa Thân có một sừng và mái tóc đỏ như máu.
Nhưng ở trong mắt Đạo Tôn, đây căn bản là cùng một người!
- Hóa thân là Đạo Tôn, bản tôn không ngờ mới là Đạo Quân...
- Không, không đúng...
Cái mũi Thời Không Đạo Tôn khẽ cử động, tiếp theo gầm hét lên:
- Chính là ngươi! Ngươi là Luân Hồi Đạo Quân!
- Luân Hồi Đạo Quân?
Trong tay Âm Dương Đạo Tôn hiện ra một thanh trường kiếm đen trắng. Hắn cười và nói:
- Đúng là lúc tìm mỏi mắt không ra, không tìm lại thấy.
Tuy hắn đang cười nhưng trong lòng hắn trái lại cực kỳ cảnh giác.
Bởi vì sẽ chẳng có ai cố ý tới chịu chết!
Trừ khi...
- Đúng là bản tọa.
Phương Tịch cười dài một tiếng, toàn thân được một hố đen vô cùng vô tận bao quanh. Ở trong hố đen này hiện ra rất nhiều bóng dáng luân hồi của hắn trong các đại thiên!
Cuối cùng, những bóng dáng này chồng khít lên hắn, lực của đại đạo không ngừng rót xuống.
- Đạo Tôn?
- Đại đạo này... Chư Thiên Luân Hồi sao?
Từng thần niệm đan xen vào nhau. Thiên Kiếm Lão Nhân trong Nhật Nguyệt Thần Sơn lại không khỏi sửng sốt. Hắn thông qua Nhật Nguyệt Thần Tức Đại Trận giống như đích thân tới hiện trường vậy. Lúc này, hắn lại hối hận.
“Hai vị Đạo Tôn lực lại thêm lão phu, năm đó có lẽ thật sự nên đáp ứng, có thể giết chết Thời Không Đạo Tôn...”
“Nhưng lúc này, hình như đã quá muộn rồi...”
- Đạo Tôn?
Trong tay Phương Tịch hiện ra một mặt cổ giám bằng đồng, lập tức cười và nói:
- Ta đã sớm không phải là Đạo Tôn rồi...
Hắn còn chưa nói dứt lời, sau lưng hắn đã hiện ra ảo ảnh của một gốc Yêu Ma Thụ che khuất bầu trời!
Hắn mượn lực của Đạo Quả, khiến gốc Yêu Ma Thụ này hấp thu tinh túy của Đạo Quả ở Đại Lương, thông qua bộ rễ đưa vào trong Chư Thiên Bảo Giám.
Chư Thiên Bảo Giám vừa kết hợp với lực của Đạo Tôn, mặt kính lập tức lập lòe ánh sáng rực rỡ và hiện ra một trái cây
Trái cây này tròn trịa, mờ mịt, hình như trên hẹp dưới rộng, lại dường như trên rộng dưới hẹp, khí hỗn độn quanh quẩn và không ngừng biến đổi.
- Ta!
Thời Không Đạo Tôn chợt rít gào một tiếng, lực thời không bắn ra. Hắn lại phát hiện bất luận hắn hành động thế nào, nó vẫn vĩnh viễn cách Phương Tịch một chút.
Chỉ một chút này nhưng làm thế nào cũng khó có thể chạm đến.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tịch và Đạo Quả hợp nhất, tiếp theo nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Dưới một chưởng này, rất nhiều Đạo Tôn, Đạo Quân bên trong Đại Thiên Thế Giới xa đều lần lượt cảm thấy tai họa lớn rơi xuống đầu.
- Đây là...
- Vô lượng lượng kiếp? Sao lại đột ngột phát sinh tử kiếp của Đạo Tôn?
Ở Thục Sơn Thế Giới, một bàn tay lớn hiện ra và nắm lấy Thiên Giới bóp thành một cực, lại từ trong luân hồi lấy ra một vị Đạo Tôn, mấy vị Đạo Quân, luyện hóa thành một chưởng lực ầm ầm rơi xuống.
- Không!
Thần niệm của Âm Dương Đạo Tôn chỉ kịp mở miệng, đã bị lực lớn của Thục Sơn Thế Giới ầm ầm nghiền ép qua, hóa thành một khí lưu âm dương. Sau đó. Phương Tịch tóm nó ở trong tay và chế luyện thành một bức Thái Cực Đồ.
Vào giờ phút này, thân hình Phương Tịch hình như bành trướng tới vô hạn, có thể bao phủ cả Chân Tiên Giới, lại giống như vô cùng bé chỉ có thể ở trong Tu Di Giới Tử.
Thời Không Đạo Tôn rít gào một tiếng và lập tức biến mất khỏi Chân Tiên Giới, trốn vào trong dòng sông dài thời không.
Không chỉ có vậy, hắn ở trong sông dài thời gian không ngừng ngược nguồn đi lên, dựa vào một luồng khí tức của Phương Tịch trước đó cuối cùng đi tới nơi nào đó trong lịch sử!
...
Gió bắc như dao cuốn lên vô số hoa tuyết.
Ngày đông giá rét giống như trong địa ngục, nước đóng thành băng.
Giới tu tiên Nam Hoang, Thanh Trúc Sơn lên, Phương Tịch với tu vi Luyện Khí kỳ mặc áo bông dày, cầm con thằn lằn, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Nhưng trong phút chốc, một con thú lớn khó diễn tả xuất hiện, cả Thanh Trúc Sơn đều hóa thành bột mịn.
Vẻ tươi cười trên mặt Phương Tịch đờ ra, cũng hóa thành bột mịn.
Thời Không Đạo Tôn gào thét một tiếng, thậm chí hủy diệt Nhân Gian Giới, hoàn toàn cắt đứt nhánh sông thời gian này.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi. Hắn dường như đã phải trả giá lớn, khí tức giảm xuống không ít.
Trong phút chốc, hắn trở lại Chân Tiên Giới, lại nhìn thấy Phương Tịch đang cười tủm tỉm nhìn hắn, hắn không khỏi tuyệt vọng:
- Sao có thể như vậy được? Ta rõ ràng đã trở lại quá khứ và chém giết ngươi, vì sao ngươi còn có thể tồn tại chứ?
- Ngươi giết ta trong quá khứ thì liên quan gì tới ta của hiện tại chứ?
Phương Tịch mỉm cười và trả lời.
Chỗ kỳ diệu của Đạo Quả chính là ở chỗ không để ý tới logic.
Hắn vẫy tay một cái, Thời Không Đạo Tôn lại rơi vào lòng bàn tay của hắn và hóa thành một Thì Không Ngọc.
- Thời không và âm dương, tự nhiên à?
Theo Phương Tịch đảo tầm mắt qua, rất nhiều Đạo Tôn lần lượt cảm giác tim đập nhanh vô cùng, không ngừng vội vàng lùi lại.
Hắn phì cười, tiện tay ném Thời Không Ngọc và Thái Cực Đồ vào trong dòng chảy thời gian. Hắn bỗng nhiên có cảm giác tịch mịch.
“Ta quả nhiên vẫn quá cẩn thận, cẩu thả đến mức vượt qua kẻ địch một cảnh giới lớn mới ra ngoài, dẫn đến lúc giết chết kẻ địch lớn cũng không có cảm giác thành tựu gì...”
“Chẳng qua, ta tình nguyện có càng nhiều thắng lợi không vui vẻ này càng tốt...”
Phương Tịch cười ha hả, ánh mắt thoáng động, Nhân Gian Giới bị Thời Không Đạo Tôn hủy diệt đã khôi phục trở lại.
Hắn vừa nghĩ, một cung điện ba mươi ba tầng hiện ra, trong đó xuất hiện thêm một số bóng người.
- Tất cả tiếc nuối đều có thể cứu vãn.
- Ý nghĩa của việc tu luyện lại ở chỗ có thể cứu vãn tất cả những điều tốt đẹp...
Phương Tịch thì thào một tiếng, trên mặt hiện ra một mặt nạ dây leo. Hắn đi vào trong dòng sông dài thời gian...