Nhưng không ngờ vào thời điểm quan trọng, cung phụng Trúc Cơ của Liên minh ba mươi sáu đảo... Diệp Tán Nhân ra tay!
Trước kia, Diệp Tán Nhân chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ, đồng thời rất ít khi lộ diện, nhưng lần này hắn ra tay, không ngờ tu vi đã được nâng cao tới Trúc Cơ trung kỳ, gần như đánh ép hai vị Trúc Cơ của Chung gia!
Sau trận đại chiến, hai vị lão tổ Chung gia thấy không chiếm được lợi, chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui.
...
- Trải qua một trận đánh này, thanh thế của Liên minh ba mươi sáu đảo tăng lên, xem ra đã quét sạch xu hướng suy tàn do Linh Không Phường Thị bị công phá và Ngư Linh Tử mất mạng lúc trước...
Ở Phỉ Thúy Nhai, Lư Quá đứng ở trước mặt Phương Tịch, cuối cùng đưa ra lời tổng kết.
- Đúng vậy... Không ngờ lúc xảy ra chuyện, vị Diệp Tán Nhân mà người ta nói là được mời tới cung phụng lại thật sự ra tay, còn âm thầm nâng cấp đến Trúc Cơ trung kỳ!
Phương Tịch xúc động.
Trúc Cơ trung kỳ và Trúc Cơ sơ kỳ nhìn như chỉ chênh lệch một cảnh giới nhỏ, nhưng trên thực tế có thể đánh bại hai ba Trúc Cơ sơ kỳ!
Một tu sĩ Trúc Cơ Trung kỳ ra tay với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, thực lực hoàn toàn có thể nghiền ép.
Bởi vậy lần này hai lão tổ Trúc Cơ sơ kỳ Chung gia không chỉ bị thua phải bỏ trốn, thậm chí có khả năng còn tổn thương nguyên khí.
- Hừ, ta thấy vị Diệp Tán Nhân này cũng có chút tâm tư riêng. Bằng không vì sao hắn ngồi nhìn Ngư Linh Tử mất mạng, vào thời điểm quan trọng mới ra ngoài ngăn cơn sóng dữ!
Vi Nhất Tịch ở bên cạnh nghe lại tức giận bất bình nói.
- Nhất Tịch?
Phương Tịch trừng mắt nhìn cháu gái không nên thân này:
- Việc riêng của đại tu sĩ Trúc Cơ, cháu cũng có thể nói được sao? Nếu để người khác nghe được, ngươi có chín cái mạng cũng không đủ chết đâu!
- Đại thúc, người ta chỉ nói riêng thôi ra.
Vi Nhất Tịch thè lưỡi:
- Ta nghe Nguyễn Đan tỷ tỷ nói, vị Diệp Tán Nhân kia không chừng không thể nhìn thấy Trúc Cơ khác tới cùng hưởng sự cung phụng của ba mươi sáu đảo...
- Ngươi còn nói nữa à?
Phương Tịch làm ra vẻ muốn đánh, lúc này mới khiến Vi Nhất Tịch khiếp sợ đến mức không dám nhiều lời nữa.
Hắn nhìn về phía Lư Quá:
- Ngươi nói tiếp đi...
- Sau lần này, đại quân tu sĩ của Liên minh ba mươi sáu đảo cũng nhân thời kỳ hỗn loạn do Chung gia mất đi gia chủ để phát động phản công. Có người nói, bọn họ đã một lần hành động thu phục được hòn đảo có linh mạch cấp hai là Linh Không Đảo, thậm chí tiến vào khu vực hồ của Chung gia ban đầu...
- Tán tu trên Đào Hoa Đảo lần lượt được chiêu mộ, gia nhập Liên minh ba mươi sáu đảo, có người thậm chí hô to khẩu hiệu đánh lên Long Ngư Đảo!
Lư Quá cũng không biết tâm tình của mình thế nào.
Giới tu tiên này biến đổi bất ngờ, thực sự quá nhanh.
Một khắc trước, Liên minh ba mươi sáu đảo còn trong tình trạng bấp bênh, lúc này đã liên tục giành được thắng lợi.
Long Ngư Đảo là đại bản doanh của Long Ngư Chung gia, trên hòn đảo có trăm vạn người phàm, còn có một linh mạch cấp hai thượng phẩm!
Lấy đại trận hộ đảo do các đời của bọn họ đầu tư rất nhiều tâm huyết xây dựng lên, chỉ cần có tu sĩ Trúc Cơ trấn giữ, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ cũng khó có thể công phá.
Phương Tịch cũng cạn lời trước khẩu hiệu này.
“Chẳng qua, thế lực Nguyễn Tinh Linh âm thầm liên kết có ra tay trong lần hành động này không?”
Phương Tịch biết được ở gần Đào Hoa Đảo từng xảy ra cuộc chiến giữa các tu sĩ Trúc Cơ.
Đại Thanh Ngư thậm chí còn tận mắt nhìn thấy được!
“Có thể lấy một địch hai, thậm chí đánh cho hai Trúc Cơ bị thương, ngoại trừ bản thân Diệp Tán Nhân là Trúc Cơ trung kỳ... Có lẽ còn có tu sĩ Trúc Cơ khác ra tay trợ giúp?”
“Không ngờ lúc này mới mấy năm, tình thế công thủ lại xảy ra sự thay đổi lớn như vậy.”
Phương Tịch cũng cảm thấy sự thay đổi này khá thú vị.
Quả nhiên sống đủ lâu, chuyện gì cũng có thể nhìn thấy được.
Bây giờ, ba mươi sáu đảo phản công, rất nhiều tán tu trên Đào Hoa Đảo bị thu hút bởi phần thưởng và thù lao kếch xù do Liên quân đưa ra, lần lượt gia nhập vào trong Liên quân, dẫn đến Đào Hoa Đảo trở nên vắng vẻ hơn.
Phương Tịch lại ước gì chuyện này xảy ra. Đào Hoa Đảo trở thành hậu phương, không cần lo lắng tới sự an toàn, cũng thuận tiện cho hắn trồng cây.
...
Một đêm này, Giáp Nhất ẩn nấp trong cây đào lại nhìn thấy được độn quang ảm đạm kia.
- Không uổng công ta không thu Giáp Nhất về, vẫn bảo hắn ở lại đó canh, cuối cùng đã có thu hoạch rồi.
Trong Phỉ Thúy Nhai, ánh mắt Phương Tịch lập tức sáng lên, khống chế Hắc Vũ Chu bay ra khỏi đại trận.
Khi hắn cách Kính Nguyệt Hồ vài dặm, hắn xuống khỏi phi thuyền và thi triển thân pháp tới gần.
Không lâu sau, hắn đi tới trong rừng hoa đào, thu lại khí tức, chờ đợi luồng ánh sáng ki bay ra...
Phương Tịch cũng không biết chờ đợi bao lâu.
Hắn dựa ở phía trên cây hoa đào, khí tức hình như hòa vào cây cối, không tới gần căn bản khó có thể phát hiện ra.