- Ôi... nam nhân nhà Kim Linh đã sắp hết thọ nguyên, thuê động phủ cấp hai trong thành để đột phá lên Trúc Cơ, kết quả thất bại mất mạng...
Đằng La Tiên Tử nói thẳng ra, trong giọng nói còn kèm theo sự cung kính.
Dù sao, Phương Tịch đã là cao thủ đại viên mãn.
- Ồ... Điều này đúng là… bất ngờ thật.
Phương Tịch vội vàng cầm theo quà tới Tô Liệt gia chia buồn.
- Phương đạo hữu...
Kim Linh mặc chiếc váy trắng như tuyết, vẻ mặt lãnh đạm.
- Kim đạo hữu nén bi thương...
Phương Tịch lễ lịch sự an ủi vài câu.
- Ngươi cũng biết tính lão Tô... Thọ nguyên của hắn sắp hết, hắn tất nhiên sẽ đánh cược một trận.
Sắc mặt Kim Linh không thay đổi nói:
- Trước khi hắn đi vào bế quan, từng nói chuyện tiếc nuối nhất là chưa từng lựa chọn liều mạng trước khi sáu mươi tuổi, dẫn đến khí huyết giảm sút, tỷ lệ thành công giảm xuống... Hắn hoàn toàn không nghĩ tới ta, đúng là lòng dạ độc ác!
Phương Tịch cạn lời.
...
Ngày hôm sau, hắn đi tới nội thành, tìm quản sự chịu trách nhiệm cho thuê phòng, nói rõ muốn thuê động phủ cấp hai.
- Dễ bàn, dễ bàn...
Quản sự cho thuê phòng mặc áo sam bằng lụa màu xanh và tự xưng họ Hàn, hắn cười giới thiệu:
- Không biết các hạ thuê động phủ vì chuyện gì? Nếu như bế quan đột phá tu vi, có động phủ chữ Giáp là tốt nhất, bên trong có linh khí đạt tới cấp hai thượng phẩm!
- Dĩ nhiên là bế quan để đột phá rồi!
Vẻ mặt Phương Tịch kiên định.
Hàn quản sự thấy tu vi của Phương Tịch là Luyện Khí viên mãn, vẻ mặt không khỏi trịnh trọng:
- Xin hỏi các hạ bao nhiêu tuổi?
- Năm mươi tám...
Trên gương mặt Phương Tịch đầy tang thương trả lời.
- Ôi, một gian động phủ chữ Giáp, một năm một trăm linh thạch...
Hàn quản sự không nói gì nhiều, nhanh chóng làm xong thủ tục.
Chờ đến sau khi Phương Tịch rời khỏi, hắn nhìn theo bóng lưng của Phương Tịch, sắc mặt có phần thương hại.
Hắn làm việc ở chỗ này, đã gặp nhiều tán tu cố gắng liều mạng trước đại nạn sáu mươi tuổi.
Trong đó, phần lớn đều thất bại, không may sẽ lập tức mất mạng.
- Trúc Cơ à...
Sắc mặt Hàn quản sự ảm đạm và tự giễu:
- Thiên chi kiêu tử chân chính đều đạt tới Luyện Khí viên mãn trước ba mươi tuổi, lại dùng Trúc Cơ Đan đột phá... đám già cả như chúng ta làm sao so được...
Động phủ số 36 chữ Giáp.
Phương Tịch dựa vào lệnh bài cấm chế để mở cửa động phủ ra, đi vào trong đó.
Linh khí xung quanh dồi dào, mơ hồ hình thành sương mỏng.
Hắn hít sâu một hơi, cảm giác toàn thân thoải mái như lên tiên.
- Hoàn cảnh linh khí ở đây là chỗ tốt nhất ta từng hưởng thụ, không hổ danh là cấp hai thượng phẩm...
Trong động phủ được trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có bàn ghế bằng đá và chia ra làm phòng ngủ và phòng luyện công, bên trong phòng luyện công có một cái linh tuyền, nước suối bên trong không ngừng bốc hơi.
- Trận pháp coi như không tệ...
Phương Tịch đi dạo qua một vòng để khảo sát trận pháp trong động phủ, sau đó đột nhiên vỗ một cái vào túi trữ vật.
Phụt phụt!
Từng lá cờ nhỏ hiện lên, cắm ở trên bốn vách tường xung quanh.
Oong!
Trong linh quang lập lòe, một tầng kết giới hiện lên, tiếp theo là sương mỏng và cấm chế cách âm.
Phương Tịch tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào Bạch Trạch Tiên Thành, vẫn nên đề phòng.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn ngồi xếp bằng ở bên linh tuyền và lấy ra một viên Ích Cốc Đan ăn lót bụng, lặng lẽ điều chỉnh tinh khí thần của bản thân...
Trong lúc suy nghĩ bay xa, xuyên qua từng cảnh tượng trước đó, sau khi chuyển kiếp giãy giụa muốn được sống, lần đầu tiên đối mặt với nỗi sợ tử vong, lại mừng như điên vì xuyên qua...
Từng bóng người đầy sức sống, hoặc thù hận, hoặc tình ái... Đều hiện ra rõ ràng ở trước mắt.
Trúc Cơ là cửa ải đầu tiên của tiên đạo!
Cửa ải này vừa phá, lại thật sự không phải là người phàm nữa!
Đầu óc Phương Tịch dần dần bình tĩnh lại, lặng lẽ vận chuyển công pháp Trường Xuân Quyết, toàn thân có hào quang màu xanh lục quanh quẩn.
Hắn vừa ngồi xuống là hơn nửa tháng.
Một ngày, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, cảm giác tinh khí thần của bản thân đều đạt tới trạng thái đỉnh phong, không thể tiến thêm được nữa!
- Bắt đầu đi!
Phương Tịch không do dự nữa, lấy ra bình ngọc chứa Trúc Cơ Đan chính phẩm và mở nắp bình ra, nuốt viên Trúc Cơ Đan phát ra ánh sáng màu xanh làm vào trong bụng.
- Nếu ta không thành, thiên lý khó tha!
Hắn mang theo lòng tin mãnh liệt, vận chuyển công pháp Trường Xuân Quyết bắt đầu đột phá!
Vù vù!
Linh khí trong thiên địa xung quanh dường như bị thứ gì đó thu hút, không ngừng hội tụ về phía bên trong phòng luyện công, dần dần trở nên nồng đậm và hình thành vòng xoáy...
Không biết qua bao lâu.
Linh khí thiên địa dồi dào hóa thành thác nước chợt trút xuống, từ thiên linh của Phương Tịch tiến vào, không ngừng cọ rửa cơ thể.
Đau đớn!
Nỗi đau đớn dữ dội khiến hắn không khỏi rên lên một tiếng.
Đây là cửa thứ nhất của Trúc Cơ, cửa khí huyết!
Rất nhiều linh khí thiên địa rót vào thân thể của tu sĩ, một khi cơ thể không chịu nổi, Trúc Cơ sẽ thất bại!