- Ha ha, leo lên cành cao Bạch Trạch Tiên Thành thì chướng mắt sự chiêu mộ của Tống gia ta. Bản công tử nhịn... Hắn lại nhúng tay vào chuyện của Từ gia, hắn xem bảy thế gia lớn Việt Quốc chúng ta là gì?
Tống Thanh cười lạnh:
- Quả nhiên là tán tu có kiến thức và tầm nhìn hạn hẹp...
- Vậy thiếu chủ, chúng ta cho hắn đẹp mặt chứ?
Người hầu hạ giọng, trong mắt lóe lên sự xảo trá, trong lòng không biết đã nảy ra bao nhiêu ý định ác độc.
Tống Thanh thoáng động tâm, nhưng bất chợt lắc đầu:
- Ở đây dù sao cũng là Bạch Trạch Tiên Thành, có chân nhân trấn giữ, chúng ta không tiện ra tay... Chẳng qua, không phải người này trước mắt còn chưa phải là khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành sao?
- Công tử cao minh...
Người hầu nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt sáng lên.
- Lúc này, Bạch Phong Sơn chắc hẳn do đệ tử thứ mười tám của chân nhân... Âu Dương Chấn chủ trì công việc hàng ngày... Người này ăn mềm không ăn cứng. Nếu bản công tử đích thân đi tới, ngược lại sẽ động vào vảy ngược của người này, chuyện này trái lại không dễ làm... Ngươi đi truyền lời với Từ Thước Lôi, bảo hắn đi tìm Âu Dương Chấn khóc lóc kể lể, cứ nói có người còn chưa vào Bạch Phong Sơn đã ỷ thế hiếp người!
Tống Thanh xoa vòng tay bên tay trái của mình, trên mặt lóe lên sự sảng khoái.
...
Sau nửa tháng, ở Bạch Phong Sơn.
Nơi này là chỗ linh mạch cấp ba, có thể tùy tiện nhìn thấy được linh vụ lượn lờ, giữa sườn núi có mở ra từng mẫu ruộng thuốc, từng cấm chế năm màu sặc sỡ phát sáng lập lòe... Về phần trên đỉnh núi lại xây dựng rất nhiều đình đài lầu các, để cho Bạch Phong Chân Nhân và một đám đệ tử ở.
Bạch Phong Chân Nhân thu nhận mấy chục đồ đệ, chỉ tiếc tất cả không thể đột phá Kết Đan, mười bảy đệ tử trước không phải thọ nguyên đến đại nạn chết già thì chết bởi đấu pháp và thám hiểm.
Bởi vậy Âu Dương Chấn đứng thứ mười tám trên thực tế được xem là đại sư huynh. Bạch Phong Chân Nhân thường xuyên bế quan, mọi chuyện ở tiên thành đều do hắn thay mặt xử lý.
Ngày này, Lục Dực Linh Xà vỗ cánh tạo thành từng đợt cuồng phong trong thiên địa, hạ xuống trước một đại điện.
- Lão tam thập, chậm một chút...
Âu Dương Chấn nhíu mày và chặn sổ sách trong tay, chỉ thấy Viên Phi Hồng hùng hùng hổ hổ xông vào.
- Thập bát sư huynh...
Viên Phi Hồng cảm thấy oan ức:
- Ta thật vất vả chiêu mộ một vị khách khanh cho tiên thành, vì sao ngươi lại phải bác bỏ?
- Tán tu Trúc Cơ Phương Tịch kia à?
Âu Dương Chấn thả sổ sách trong tay xuống và đứng lên nói:
- Ta đang muốn nói với ngươi về chuyện này... Có người khóc lóc kể lể người này cậy thế ép người, chỉ là không kẻ tính tình không yên ổn!
- Thanh Diệp Từ gia chắc chắn bị Tống gia sai khiến. Lúc trước, thiếu chủ Tống gia Tống Thanh tới chiêu mộ không thành nên âm thầm sinh hận, đưa ra lời đồn đại... Ta không tin sư huynh không biết rõ tình hình này!
Viên Phi Hồng nói rất nhanh nhưng vẫn có phần lễ độ.
- Ta thực sự có biết đôi chút về chuyện này...
Âu Dương Chấn mỉm cười:
- Nhưng nếu Tống Thanh biến tướng chịu thua, dù sao chúng ta cũng phải cho Tống gia hắn chút thể diện...
- Tống gia...
Viên Phi Hồng vẫn không phục.
- Ta biết, ngươi muốn nói Tống gia chỉ là gia tộc Trúc Cơ... Nhưng ngươi có biết, mấy chục năm trước, vị lão tổ Kết Đan Huyền Thiên Tông đã qua đại thọ bốn trăm, đại nạn không xa. Bây giờ, Huyền Thiên Tông còn chưa bồi dưỡng ra được vị tu sĩ Kết Đan thứ hai không? Lão tổ Tống gia đã sớm là Trúc Cơ viên mãn, nói chung đang âm thầm chuẩn bị đột phá Kết Đan?
Vẻ mặt Âu Dương Chấn trở nên nghiêm túc:
- Khí số của Tống gia bây giờ không phải thành tựu lớn thì thất bại thảm hại... Bởi vậy chúng ta có thể không động tới thì tốt hơn... Đương nhiên, cho dù là thế lực Kết Đan chúng ta cũng không sợ, nhưng ta vẫn nói câu nói kia, chỉ vì một tán tu gần sáu mươi mới Trúc Cơ thì không đáng...
Làm người đứng đầu một tiên thành, có đôi khi cần phải xem xét thời thế, không phải mọi chuyện đều có thể làm như ý mình được.
Có đáng giá hay không phải cần cân nhắc so sánh toàn diện.
- Nhưng... Kia Phương Tịch thật sự có chỗ bất phàm.
Viên Phi Hồng vội vàng nói:
- Tiểu Thanh của ta vẫn luôn có linh giác rất chuẩn. Ban đầu, không ngờ nó sợ hãi người này, có thể thấy được hắn nhất định phải có bản lĩnh không tầm thường...
- Lục Dực Linh Xà của ngươi thật sự giỏi quan sát... Có linh giác tự nhiên, có thể tránh dữ tìm lành.
Âu Dương Chấn hơi do dự:
- Sư huynh cũng biết ngươi vừa mới xuất sơn, một lòng làm việc cho sư môn... Cũng được, ta lại cho tán tu kia thêm một cơ hội. Ngày mai, ngươi dẫn hắn đi tới tầng hai của Vạn Pháp Các. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân tới đó, lại mang theo Động Chúc Kính của sư phụ xem thử căn cơ của người này ra sao... Nếu hắn thật sự là anh tài ngút trời, ngọc châu dưới đáy biển, vậy cho dù đắc tội Tống gia, chúng ta cũng phải thu hắn làm khách khanh. Có lẽ sau khi sư phụ xuất quan, còn có thể có được một đồ đệ tốt…