Tán tu Phương Tịch không chỉ có chút thành tựu ở trên phương diện thuật luyện đan, hình như còn có sở trường về thuật khôi lỗi!
Đồng thời, hắn và Tam Thập thiếu Viên Phi Hồng của Bạch Phong Sơn có quan hệ không tệ!
Đây cũng là một trong những mục đích của Phương Tịch.
- Người tới, tấu nhạc, nhảy múa đi!
Lúc này, La Công ngồi xuống, ra lệnh cho một đội vũ cơ đi vào.
Những vũ nữ này chỉ vừa mới đôi tám, da mềm như có thể bấm ra nước, mặc áo lụa mỏng như cánh ve, hai chân trần nhảy múa, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Các vị tu sĩ Trúc Cơ có người uống trà uống rượu, có người chăm chú vào ăn, hoặc nói về mấy chuyện kỳ lạ, giao lưu kinh nghiệm tu luyện... Bầu không khí khá thoải mái.
Dù sao những người đang ngồi đây đều có thọ nguyên hai trăm năm, thời gian dài dằng dặc, bọn họ có thể từ từ hưởng thụ.
- Đúng rồi... Không biết La Đạo bằng hữu cuối cùng gia nhập vào thế lực phương nào?
Phương Tịch nghiêng tai lắng nghe, nhận được mấy tin tức không tệ. Ví dụ như thiếu chủ Tống gia kia trở về tộc địa từ lâu.
Hắn suy nghĩ và hỏi La Công.
- Tại hạ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành, trở thành khách khanh!
La Công thành thật trả lời. Trên mặt Viên Phi Hồng có phần mất tự nhiên.
- Thì ra là thế, chúc mừng La huynh, chúc mừng La huynh.
Phương Tịch cười ha ha, hình như không hề để ý tới chuyện trước kia từ lâu.
Sau nửa tháng, Phương Tịch thay đổi gương mặt, lấy Liễm Tức Thuật để che giấu tu vi, hóa thành một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ không có gì đặc biệt ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành.
“Dù sao Tống Thanh cũng là thiếu chủ của một gia tộc, không thể tốn quá nhiều thời gian canh ta...”
“Ta vẫn co đầu rút cổ ở trong thành, hắn cũng không thể làm gì được... Đồng thời, nghe đồn người này trở về gia tộc từ lâu.”
Hắn và Tống Thanh ngoài mặt chỉ là mâu thuẫn nhỏ, cũng không tính là có ân oán gì, trên thực tế khả năng đấu pháp đến một sống một chết rất nhỏ.
Chỉ có điều Phương Tịch làm việc luôn cẩn thận.
“Có nên câu cá không?”
“Thôi, yên ổn là chính... chờ tới ngày cảnh giới vượt qua người này, lại trở tay ấn chết hắn!”
Sau khi Phương Tịch đi tới ngoài thành, hắn rời khỏi mặt đất bay lên.
Phi Hành thuật có thể thi triển cơ thể bay lên, đồng thời cũng là dấu hiệu của tu sĩ Trúc Cơ.
Hắn lao nhanh như tia chớp, bay ra cách Bạch Trạch Tiên Thành mấy trăm dặm, lúc này mới hạ độn quang xuống, chọn một chỗ đỉnh núi để mở động phủ.
Sau khi bố trí trận pháp yểm hộ, Phương Tịch lập tức lựa chọn xuyên qua.
...
Võ Thần Môn ở Đại Lương.
- Môn chủ, ngài cuối cùng đã xuất quan...
Liễu Như Yên nhìn thấy Phương Tịch xuất quan, vẻ mặt kích động.
Trước đây, vị môn chủ này điên cuồng xử lý Yêu Vương trong thiên hạ, gần như thoáng cái quét sạch yêu thú mạnh mẽ, sau đó biến mất mấy năm, thực sự khiến người ta lo lắng.
- Truyền lệnh xuống, triệu tập các môn nhân!
Phương Tịch khoát tay và thản nhiên truyền ra mệnh lệnh.
Sau một canh giờ, trong đại sảnh Võ Thần Môn rộng rãi sáng sủa.
Từng vị Tông Sư đứng ở đó, nhìn Phương Tịch trên bảo tọa, bất giác cũng hít thở nhẹ đi vài phần.
Bởi vì bọn họ bén nhạy cảm giác được, người ngồi ở phía trên kia đã không phải là con người bình thường!
Mà là tồn tại có sinh mạng dường như đã hoàn toàn vượt qua cấp bậc của bọn họ, kèm theo uy áp tự nhiên!
- Liễu Như Yên, Chu Đồng!
Phương Tịch vẫn chưa nghĩ xem nên quản lý người phía dưới thế nào, nhìn thấy mọi người tới đông đủ, hắn bắt đầu gọi tên.
- Môn chủ!
Liễu Như Yên và Chu Đồng bước ra khỏi hàng. Bọn họ chỉ thấy Phương Tịch mở lòng bàn tay ra, ở trong bàn tay hắn xuất hiện hai viên đan dược đỏ sẫm như máu!
Không!
Bản thân viên đan dược hiện ra một màu đỏ nâu, đỏ sẫm như máu là hào quang quấn quanh hai viên đan dược này!
Gào gào!
Thậm chí ở trong hào quang còn mơ hồ truyền ra tiếng thú gầm.
- Đây là... Tiên đan trong truyền thuyết sao?
Một Tông Sư nhìn thấy cảnh này, không khỏi khẽ dụi mắt.
Hắn chưa từng thấy qua loại đan dược kỳ lạ như vậy!
- Đây là đại đan đặc biệt chuẩn bị để đột phá Võ Thần... Thú Huyết Đan! Bản tọa bế quan mấy năm, lấy vô số tinh hoa máu thịt của Yêu Vương rèn luyện thành chúng!
Nhìn những ánh mắt tò mò và khát vọng xung quanh, Phương Tịch thản nhiên nói ra những lời khiến rất nhiều Tông Sư phải thay đổi sắc mặt.
- Liễu Như Yên, Chu Đồng... Hai người các ngươi đã lập ra công lớn, bản tọa đặc biệt ban đại đan cho các ngươi, mong rằng các ngươi có thể thuận lợi đột phá cảnh giới Võ Thần!
Phương Tịch nhìn về phía các Tông Sư khác, lập tức cười nói:
- Sau này, chỉ cần Tông Sư Võ Thần Môn ta cống hiến đủ, đều sẽ được ban thưởng đại đan...
- Cảm ơn môn chủ!
Tất cả Tông Sư cùng quỳ một gối.
Giờ phút này, bất kể trước đó những Tông Sư này có tâm tư gì, hoặc thấy Phương Tịch đã mấy năm không ra, lập bang kết phái gì đó, lúc này tất cả ở dưới lực lượng tuyệt đối và ưu thế tài nguyên đều hóa thành bột mịn!