Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 346 - Chương 346 - Phượng Hoàng Niết Bàn 3

Chương 346 - Phượng Hoàng Niết Bàn 3
Chương 346 - Phượng Hoàng Niết Bàn 3

Phương Tịch đứng giữa không trung, bóng người màu máu đội trời, đạp đất.

Hắn phát hiện ra khuyết điểm của Cương Khí Hóa Dực này là mục tiêu quá lớn, không linh hoạt.

Dù sao phải dựa vào cánh để bay lên, con người lại không phải chim, cánh dài mấy mét không đủ... cánh lớn mười mấy mét, mấy chục mét lại quá bắt mắt, tùy tiện đánh một đòn tổn hại là khó duy trì được khả năng di chuyển trên không trung, trái lại lộ ra sơ hở cực lớn.

- Chẳng qua, dùng tới để di chuyển và thăm dò, hoặc nghiền ép gà yếu cũng không tệ lắm.

Phương Tịch làm ra lời đánh giá công bằng chính trực.

Cương Khí Hóa Dực bất luận là khuyết điểm hay tốc độ đều kém hơn tu sĩ độn quang không chỉ một bậc.

Chẳng qua, ở trong thế giới này đã rất tốt rồi.

- Đột phá! Liễu tả sử đột phá rồi!

- Thú Huyết Đan, Võ Thần cảnh... Đều là thật!

Các Tông Sư đứng ngoài xem trận chiến này lại không mê muội, trong lòng đều cảm giác có nhiệt huyết dâng trào.

- Liễu Như Yên, ngươi muốn khiêu chiến địa vị của bản môn chủ sao?

Phương Tịch đi tới trước mặt Liễu Như Yên, nâng cằm trắng mịn của đối phương lên, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

- Đương nhiên, tiểu nữ tử chỉ biết thần phục nam nhân mạnh hơn ta!

Khóe miệng Liễu Như Yên chảy máu, nhìn Phương Tịch lại liếm máu bên khóe miệng, trong ánh mắt lộ ra sự điên cuồng:

- Ngươi mạnh hơn ta, ta thần phục ngươi!

- Người điên...

Phương Tịch thu tay về, cảm giác có phải tạp chất trong Thú Huyết Đan quá nhiều, gây tai họa ngầm tới tinh thần không?

Nếu cứ tiếp tục như thế, Đại Lương này có thể biến thành thế giới võ đạo thông thần trong tranh hoạt hình kiếp trước, miệng đầy những lời cường giả như vậy không?

“Suy nghĩ lại vẫn hơi kích động...”

Phương Tịch lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này.

...

Ngày hôm sau, Võ Thần Môn bình tĩnh lại. Chỉ có người hầu đang thu dọn đống đá vụn và kiến trúc bị phá hủy trong cuộc chiến đấu tối hôm qua.

Sau khi trở thành Võ Thần, thật sự dần dần không còn là người nữa.

Bọn họ đánh một trận có thể nói là hủy trời diệt đất.

Lần này cũng may là ở trên trời, nếu ở trên mặt đất, Phương Tịch chắc hẳn phải xây dựng lại Võ Thần Môn, sau đó những Tông Sư kia cũng phải chết hết một nửa...

- Môn chủ... Ta thất bại rồi!

Chu Đồng đi vào đại sảnh và quỳ xuống đất, trên gương mặt đầy vẻ xấu hổ.

Hai viên đại đan, Liễu Như Yên thành công, còn hắn lại thất bại...

Cảm giác bị thất bại này giống như bị kiến không ngừng cắn xé trái tim hắn.

- Ngươi tích lũy không đủ, khí huyết vẫn kém một chút, không thể đột phá Võ Thần...

Phương Tịch liếc mắt đã nhìn ra được vấn đề của Chu Đồng:

- Nhưng ngươi không cần phải nản chí. Một viên đại đan không được thì hai viên, hai viên không được thì ba viên. Ngươi chung quy sẽ có một ngày đột phá thôi! Đáng tiếc... đại đan như vậy không thể dễ dàng nhận được, còn cần phải cống hiến mới có thể chặn miệng những kẻ khác.

- Mời môn chủ yên tâm, lão phu hiểu rõ lợi hại.

Chu Đồng giống như bị tiêm máu gà, lập tức lui xuống và xông về phía Nhiệm Vụ Đường...

Trong động phủ ở tu tiên giới Nam Hoang.

Phương Tịch thu xếp xong mọi việc ở Võ Thần Môn, bóng dáng đột ngột hiện ra.

- Cơ thể này xuyên qua luôn cảm thấy rất kỳ diệu... Thanh Đồng Giám tối thiểu cũng là bảo vật của tiên giới...

Hắn trầm ngâm một lúc, lại dùng thần thức liên kết với Thanh Đồng Giám, đi tới một thế giới khác.

Vẫn là đáy sông, dòng nước... trên bầu trời rạng rỡ, hình như tất cả đều chưa từng thay đổi.

- Đúng là tế quá... Chuyện gì cũng không làm được, ngay cả di chuyển mảnh vỡ Thanh Đồng Giám cũng không được...

- Hả?

Thần thức của Phương Tịch đảo qua, xác nhận mình không bị hoa mắt.

Hắn hình như nhìn thấy một bóng người!

Đó là một người thiếu niên mặc da thú màu đen, tay chân lớn, đang cầm một siêu nước đến bờ sông lấy nước.

- Tu sĩ Trúc Cơ có thể dùng thần thức truyền âm... Người này ở bên trong phạm vi năm trượng, ta có thể gọi hắn tới lấy mảnh vỡ đi... Nhưng sau đó thì sao?

- Nếu chẳng may hắn không nghe thì làm thế nào? Nếu chẳng may hắn bị dọa chạy thì làm thế nào? Nếu chẳng may hắn nộp mảnh vỡ lên... Có quỷ mới biết nó sẽ rơi vào trong tay người nào?

- Quan trọng hơn, ta hình như không hiểu ngôn ngữ của thế giới này...

Phương Tịch đang do dự thì nhìn thấy người thiếu niên kia đã rời đi. Hắn không mở miệng, mặc cho đối phương rời đi.

- Nói một cách tổng thể, có thể xác định thiên địa nơi đây có Nhân tộc, như vậy là không tệ rồi...

- Nếu lấy mảnh vỡ Thanh Đồng Giám làm thị giác, vậy cứ gọi thế giới này Tàn Phiến Thế Giới...

...

Phương Tịch quan sát nửa ngày, ngoại trừ phát hiện một con cá bị rắn nước ăn, cũng không có tình huống nào khác.

Lúc này, hắn đã cảm giác vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể thu hồi thần thức.

- Thăm dò Tàn Phiến Thế Giới, cần phải quan sát mỗi ngày không thể đứt quãng...

- Điều này hơi phiền phức...

- Chờ đã, khác với chân thân ta đi tới Đại Lương Thế Giới, khi xuyên qua Tàn Phiến Thế Giới, chỉ cần tiến hành ở sâu trong thức hải... đại trận cấp ba không thể phát hiện ra mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment