- Đúng vậy... sau khi đấu giá được vật mình cần, Tinh Linh không dám dừng lại lâu, đã thuê động phủ cấp hai trong tiên thành và chuẩn bị bế quan đột phá!
Trên thân Nguyễn Tinh Linh mang theo một khí thế chưa từng thấy!
Cao tuổi đột phá Trúc Cơ thật sự đều phải liều mạng đánh một trận!
- Nguyễn đảo chủ có tinh khí thần vô cùng viên mãn, khí thế kinh người, sợ rằng không lâu sau, trong tiên thành lại có thêm một người đồng đạo rồi.
Phương Tịch nói ra lời chúc phúc.
- Cảm ơn!
Nguyễn Tinh Linh thản nhiên cười, sau đó từ biệt đám người Nguyễn Đan và biến mất khỏi đường phố.
...
Phương Tịch lại ra lệnh cưỡng chế đám người Vi Nhất Tịch không được ra ngoài trong thời gian tới, bản thân hắn đi bế quan tu luyện.
Hắn ngồi xếp bằng trong tĩnh thất tu luyện, hai mắt nhắm lại, lấy thần thức cảm ứng Thanh Đồng Giám.
- Thanh Đồng Giám có thể liên kết với các thế giới, nếu không gọi nó là Chư Thiên Bảo Giám?
Tâm thần hắn thoáng động, xuyên qua Thanh Đồng Giám đến Tàn Phiến Thế Giới.
Vẫn là đáy sông, bên ngoài đang có tuyết lớn bay loạn, dòng nước chảy chậm rãi, hình như sắp kết băng.
Ở bờ sông có vài dấu chân, hình như có người vẫn loanh quanh gần đó.
- Ừ, nhỏ hơn người trưởng thành... chắc là thiếu niên? !
Thần thức của Phương Tịch nghiên cứu một lúc, đưa ra phán đoán.
Lúc này, hắn cuối cùng xác định được, thông qua thần thức xuyên qua hai giới có hiệu quả rèn luyện thần thức của bản thân.
Sau một thời gian, thần thức của bản thân thậm chí còn vững bước tăng trưởng. Bây giờ ở Nam Hoang, phạm vi thần thức đã có thể phóng ra hơn năm mươi ba trượng.
Ở Tàn Phiến Thế Giới chính là hơn năm trượng...
Chính là bởi vì phát hiện ra hiệu quả này, Phương Tịch tới mỗi lần vẫn không biết mệt.
- Hả?
Lúc này, Phương Tịch phát hiện ra một thiếu niên mặc trang phục chồn bạc đi tới bờ sông.
Quan sát gương mặt của hắn mơ hồ tương tự với thiếu niên bị người ta giết chết cướp bảo lúc trước.
- Người thân? Đệ đệ?
Phương Tịch cảm thấy hứng thú.
Thi thể thiếu niên đã chết kia sớm trôi theo dòng nước xuống hạ du.
Chẳng qua, vật đối phương âm thầm giấu kĩ vẫn còn.
Tõm!
Lúc này, thiếu niên bên bờ cởi trang phục da thú, nhảy vào trong nước sông và tìm kiếm từng chỗ.
“Thoạt nhìn... Là tới tìm vật kia?”
“Mảnh vỡ này của ta chính là linh bảo, chắc không đến mức dễ bị hỏng...”
Trong đầu Phương Tịch thoáng suy nghĩ, hắn đã không muốn ở lại chỗ này từ lâu rồi.
Trong phút chốc!
Thiếu niên đang lặn dưới nước phát hiện trong nước có một vật đang phát sáng.
Hắn bơi về phía bên đó, phát hiện thứ phát sáng chính là một mặt kính đồng vỡ.
- Đây là... bảo vật gì vậy?
Trong miệng thiếu niên phun ra bọt khí, hai chân đạp vào trong nước và lặn xuống, vớt mảnh kính đồng vỡ lên.
Ầm!
Thiếu niên bơi lên bờ, cả người lạnh tới mức đỏ bừng. Hắn vội vàng nhóm lửa sưởi ấm.
Cho dù hắn đã tu hành, thể phách mạnh mẽ, nhưng ở dưới nước trong trời đổ tuyết vẫn sắp đông cứng.
Lúc này, thiếu niên vừa sưởi ấm vừa nhìn mảnh kính đồng vỡ trong tay, trên gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
Chỉ thấy ở trên mặt gương thình lình có một điểm sáng!
- Đây là... thần vật à?
- Hay là bảo vật do Đại Vu nào đó để lại?
Thiếu niên thì thầm, tuy Phương Tịch nghe không hiểu, nhưng vẫn nhớ cách phát âm.
Thiếu niên bần thần nhìn mặt kính hồi lâu, bỗng nhiên đặt mảnh kính ở trên mặt đất, rút ra một con dao xương đâm mạnh xuống mặt kính!
Phụt!
Kính đồng không hề nhúc nhích, ngược lại dao xương mẻ một miếng.
Thiếu niên gãi đầu, lại thả mảnh kính vào trong đống lửa.
“Mẹ nó...”
Trong cái gương, thần thức của Phương Tịch không khỏi mắng một câu:
- Lão tử có ý tốt chỉ chỗ cho ngươi tìm bảo, ngươi lại đối xử với lão tử như thế? Quả thật không phải là người!
May là giống như Phương Tịch dự đoán, mảnh kính đồng ở trong ngọn lửa không bị sao, thậm chí càng có cảm giác mới hơn.
Lúc này, thiếu niên rốt cuộc biết đây là một món bảo bối khó có được, hắn nhìn điểm sáng trên mặt kính cảm thấy khó hiểu.
- Di vật của ca ca... Ta phải tìm được... Có khả năng mở linh khiếu!
Thiếu niên thì thào một tiếng lại nhìn nước sông rồi nhìn trời, đang tính lần sau lại tới.
Nhưng khi hắn rời đi, lại phát hiện khoảng cách điểm sáng trên mảnh kính càng lúc càng xa.
- Chuyện này...
Thiếu niên đi vài bước sang trái, đi vài bước sang phải... Bỗng nhiên hiểu ra.
Hắn cầm mảnh kính, lẩm bẩm nói:
- Có gì đó... ở trong sông?
Tõm một tiếng!
Thiếu niên lại nhảy xuống sông, căn cứ vào mặt kính chỉ điểm bơi qua chỗ vị trí bảo vật lúc đầu, lấy được hòn đá xám kia.
Ầm!
Hắn lao ra khỏi mặt sông, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét dài:
- Ca ca... Là vu hồn của ngươi ở trên trời đang chỉ điểm cho ta sao? Có Khai Khiếu Thạch, ta nhất định có thể thành công khai linh, báo thù cho ngươi...
- Nói vớ vẩn gì vậy?
Thần thức của Phương Tịch lần lượt nhớ kỹ, nhưng vẫn không hiểu.
Hắn theo thiếu niên này, nhìn hắn đặt mảnh kính đồng vỡ và hòn đá vào trong một túi da thú nhỏ và trân trọng treo ở trên ngực, sau đó lên đường trở về.