Như vậy, sẽ có thể nắm chắc hơn.
Sau mỗi ngày luyện công pháp xong, thần thức của Phương Tịch tiến vào Chư Thiên Bảo Giám, liên kết với Tàn Phiến Thế Giới.
...
Tàn Phiến Thế Giới.
Đến lúc này, Phương Tịch đại khái đã học được ngôn ngữ trong bộ lạc Nhân tộc này.
Hắn lại nghe trộm một thời gian, biết đám người kia tự xưng là Vu Dân, chỗ bộ lạc này là Hắc Sơn!
Thiếu niên nhặt được mình là Ba Cát. Hắn có một người ca ca tên là Ba Tùng, chính là kẻ bị giết đoạt bảo lúc trước.
Hai huynh đệ Ba Cát sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm cực tốt. Lần trước, sau khi đại ca chết, trong lòng hắn đã có đối tượng nghi ngờ.
Đồng thời, hắn biết được ca ca phát hiện ra hai viên Khai Khiếu Thạch, bởi vậy vẫn luôn âm thầm tìm kiếm.
Nói đến Khai Khiếu Thạch này, lại không thể không nói tới hệ thống lực lượng của Vu Dân!
Trên giáo trường bày một cái đầu lâu hình tam giác không khác nào cái nhà, tản ra khí tức hung ác cổ xưa.
Một nam tử có vết sẹo trên mặt đang huấn luyện thiếu niên tập võ:
- Cái gọi là tu hành chính là “mở linh khiếu” ... trên thân người có vô số bảo tàng, nhưng cần một chìa chìa khóa để mở ra. Chìa khóa này chính là linh khiếu!
- Một người có càng nhiều linh khiếu lại có thể mở ra càng nhiều bảo tàng, cao nhất là chín linh khiếu, nhưng ít ra cần phải mở ra một cái mới có thể bước vào cánh cửa tu hành, trở thành Vu được người người kính trọng ngưỡng mộ!
- Hôm nay, chính là ngày Đại Vu chủ trì nghi thức mở linh! Trong các ngươi, ai có Khai Khiếu Thạch đều đứng ra!
Ba Cát vội vàng giơ tay:
- Ta có!
Hắn và mấy người thiếu niên bước ra khỏi hàng, lấy ra Khai Khiếu Thạch của mình.
Nam tử cao lớn lần lượt nhìn qua và gật đầu:
- Rất tốt... Các ngươi đi xuống chuẩn bị. Đại Vu đang bố trí tế đàn, một ngày sau lại tiến hành nghi thức!
- Vâng!
Ba Cát cao hứng về nhà, âm thầm nắm chặt nắm đấm:
- Ca... Ta cuối cùng đã sắp mở linh, trở thành Vu... Ngươi chờ, chờ ta báo thù cho ngươi...
Trong phút chốc, một bóng người cao to đâm đầu lao tới.
Phương Tịch nhận ra được đây là người thanh niên giết người đoạt bảo lần trước.
Sắc mặt hắn thâm trầm lạnh lùng, các nơi trên thân đã tăng thêm rất nhiều hình xăm màu đen, khí tức không ngờ mạnh hơn lần trước rất nhiều.
“Nếu nói trước là võ giả phàm tục, lúc này phải tính là một tu tiên giả có sóng pháp lực à?”
Phương Tịch đang âm thầm đánh giá, chỉ thấy đến hoa văn trên người thanh niên lập lòe.
Tiếp theo, một lực lượng lớn xông tới, đụng cho Ba Cát phải nôn ra máu và bay ra.
- Thanh Lang, ngươi làm gì vậy?
Ba Cát che ngực, khóe miệng rỉ máu, lập tức hét lớn.
- Tiểu tử, ngươi không biết ở trong bộ lạc nhìn thấy Vu phải cúi đầu nhường đường sao? Ta đang dạy ngươi quy định tôn trọng cường giả!
Thanh Lang xoa hình xăm trên người và cười với vẻ dữ tợn. Hắn nhìn thấy những người khác nhìn qua thì bước nhanh rời đi.
Ở bên trong bộ lạc, hắn không tiện giết người ngay trên đường.
Nhưng khiến đối phương bị thương nặng trước khi nghi thức mở linh diễn ra, sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả mở linh của hắn, điều này vẫn nằm trong trong phạm vi có thể chấp nhận được.
“Đúng là một người thông minh...”
Phương Tịch nhìn thấy tất cả những điều này nhưng không định ra tay giúp đỡ.
Không nói hắn vốn không thể ra tay, cho dù hắn có thể ra tay, chỉ dựa vào hành vi của Ba Cát lần trước lấy dao chọc mình, còn nướng mình ở trên lửa, hắn sẽ không ra tay.
Thậm chí, hắn còn chờ mong sau khi thiếu niên này chết đi, sẽ đổi một người cầm kính mới!
Dù sao, thiếu niên này nhìn qua thật ngốc thật ngây thơ, chưa chắc có thể thuận lợi sống sót, thăng cấp tới cảnh giới cao hơn.
Không sai, hắn chính là một mảnh kính nát như vậy đấy!
...
- Mở linh!
- Mở linh!
Bên trong bộ lạc Hắc Sơn, nghi thức mở linh là chuyện trọng đại nhất.
Một đám nam tử vạm vỡ mặc trang phục da thú, tụ tập ở sát một đài đá hình tam giác màu đen, không ngừng hò hét.
Mà ở trên đài tế đàn đá có một đỉnh đồng ba chân hai tai!
Bên trong đỉnh lớn hình như có hầm một con hung thú, tản ra mùi máu rất nồng.
Bên cạnh đó là một lão già tóc trắng mặc áo choàng màu đen, lưng còng, trên mặt có một vết xăm màu xanh, hắn đang không ngừng thêm lửa dưới đáy đỉnh.
“Người này...”
Thần thức của Phương Tịch đảo qua, lão già tóc trắng này dường như có cảm giác, nhìn về phía dưới đài.
Thần thức của hắn lập tức thu lại, lùi về trong mảnh kính, không dám lại ló đầu ra nữa.
- Người này... không ngờ có thể phát giác ra thần thức của ta... Có thể tương đương với tu luyện giả Trúc Cơ sao?
- Chỉ là một bộ lạc nhỏ đã có cường giả như vậy, thế giới này còn rất đáng chờ mong đấy...
...
- Người mở linh lên đài!
Lão già Đại Vu nhìn đỉnh lớn, phát ra giọng nói khàn khàn.
Một đám thiếu niên trong đó có Ba Cát đang che ngực, sắc mặt đau khổ bước tới trước đỉnh lớn.