- Hả?
Ba Cát đang cảm giác đầu lưỡi mình thắt lại thì nhìn thấy tên gọi của hai linh văn này. Hắn cảm thấy kỳ lạ:
- Bảo kính nhắc tới hai linh văn này làm gì? Chẳng lẽ nó có tác dụng đối với ta à?
- Nhưng... Ta không tiếp xúc được!
Trong kho sách động phủ mà Đại Vu mở ra chỉ có pháp văn cơ sở nhất, về phần hai linh văn truyền thừa có thể thành Đại Vu luôn được giữ bí mật không cho người khác biết. Đó chính là tài phú quý nhất của bộ lạc Hắc Sơn!
Cho dù Ba Cát là Vu cũng không tiếp xúc được.
Nhưng lúc này, hắn không khỏi lại xuất hiện thêm vài phần tâm tư.
Nếu dựa theo lời kính đồng nói, chẳng lẽ mình thu được hai linh văn này lại có thể dựa theo đó để thăng cấp Đại Vu sao?
Dù sao bảo bối này tương đối lợi hại, không chỉ có Khai Linh Kinh, còn có thể thi triển vu thuật không cần chiến văn!
...
Ở tu tiên giới Nam Hoang.
Phương Tịch đang bế quan chợt mở hai mắt, chậm rãi hồi phục tinh thần.
- Thật ra ta cũng không biết Vu Dân rốt cuộc có thể thi triển pháp thuật ngũ hành giống như tu tiên giả, dù sao chỉ là thử nghiệm thôi...
Về phần hai linh văn lớn Tốn Phong và Canh Kim?
Đó không phải là thứ Ba Cát cần mà là hắn cần!
Về phần Ba Cát?
Nếu có thể thu vào tay là tốt nhất, không lấy được, thậm chí bởi vì lỡ tay mà bị bắt... Hoặc bị giết...
Vậy mình sẽ nhân cơ hội đổi một “người cầm kính” mới!
Phương Tịch vẫn luôn suy nghĩ rất thoáng, cái mảnh kính nát không quan tâm người cầm là ai.
Ba Cát không tiếp xúc được thì đổi thành một Vu khác khắc chiến văn hệ phong hoặc chiến văn hệ kim, không phải sẽ có cơ hội tiếp xúc được sao?
Chỉ cần động não, chung quy cách nhiều hơn phiền phức!
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã mấy năm.
Phương Tịch vừa qua đại thọ bảy mươi, hắn đi ra khỏi một cửa hàng đan dược, vẻ mặt hơi buồn bực.
Có thể nói kế hoạch vơ vét đan dược tăng cường thần thức và đan phương của hắn lại tuyên bố phá sản ngay từ đầu.
- Cho dù cửa hàng đan dược của thế lực lớn ở trong nội thành cũng chỉ bán đan dược cấp hai và đan phương khá bình thường... loại đan dược tăng thêm thần thức vô cùng quý giá, chỉ có thể tìm được ở trên hội đấu giá. Về phần đan phương đều là tay nghề độc môn của Đan Sư cấp hai, sẽ không bán ra ngoài... Ta vẫn quá ngây thơ rồi.
Cũng may Phương Tịch không quá chán nản. Người sống một đời sẽ gặp quá nhiều chuyện không như ý, cũng không thể mong mọi chuyện đều được viên mãn.
Bây giờ, hắn lại mua vài loại đan phương cấp hai, xem như đánh ra danh tiếng Đan Sư cấp hai hạ phẩm của mình. Ngoại trừ tu sĩ Luyện Khí tới nhờ ra, thỉnh thoảng cũng có vài vị Trúc Cơ đồng đạo tới nhờ cậy chế luyện một ít đan dược.
Nói một cách tổng thể, thu hoạch miễn cưỡng có thể đủ trả tiền thuê động phủ, còn dư ra chút lợi nhuận, xem như có thể ở lại lâu dài trong Bạch Trạch Tiên Thành.
“Ngoài điều này ra... ta đại khái cũng phải nghe ngóng tin tức về chợ đêm... Có thể ta cũng nên đi một chuyến.”
Bây giờ, trong túi trữ vật của Phương Tịch có rất nhiều nguyên liệu ma tu của Tư Đồ Gia, không tiện bán ở trong Phường thị.
Ngoài ra, chính là viên Trúc Cơ Đan phẩm chất kém kia.
Cho dù loại đan dược này được bảo quản ổn thỏa, dược lực tối đa chỉ duy trì hai mươi năm, không bán ra sẽ hỏng ở trong tay.
Phương Tịch chuẩn bị đi chợ đêm tìm cơ hội bán ra.
- Hả?
Hắn trở lại Đào Hoa Các, phát hiện động phủ cách đó không xa cũng được thuê.
- Đại thúc...
Trong đình viện, Vi Nhất Tịch đang chơi đùa cùng Đại Thanh Ngư. Nàng nhìn thấy Phương Tịch thì tỏ ra tội nghiệp:
- Ta muốn về nhà, Ngọc Phong còn có linh điền nhà ta không có ai chăm sóc...
Mấy năm qua, Vi Nhất Tịch bị Phương Tịch giữ ở bên cạnh, quả thật đã cố gắng rèn luyện.
Bây giờ ngoài Ngự Thú Thuật còn tu luyện một môn trợ giúp là thú y, cũng coi như có chút bản lĩnh.
Thế nhưng sau khi ra ngoài lâu, nàng vẫn hơi nhớ nhà.
Cho dù Bạch Trạch Tiên Thành có linh khí cao hơn, có đủ các nhu cầu, cũng vẫn vậy.
- Bây giờ tình hình đang rung chuyển, không phải là lúc đi về...
Phương Tịch sừng sộ mắng một trận:
- Linh địa ở đó sẽ không mọc chân chạy được...
Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Phỉ Thúy Nhai chẳng qua là một điểm dừng ngắn ngủi trong đời hắn. Nhưng đối với Vi Nhất Tịch, đó lại là di sản cho phụ mẫu phấn đấu quên mình để lại.
Nơi sinh ra và lớn lên gọi là quê hương, làm sao có thể vứt bỏ được?
Hắn thấy vẻ mặt Vi Nhất Tịch buồn bã, không khỏi dịu giọng nói:
- Ngươi ở thành này vừa vặn có thể tăng tu vi lên, linh căn của ngươi không kém, có hy vọng Trúc Cơ... Nếu ngươi có thể Trúc Cơ mới thật sự khiến hai vị đạo hữu Hoa, Vi ở trên trời được an ủi...
Sau khi an ủi đại điệt nữ, Phương Tịch nhìn hoa đào đầy sân, đang nghĩ ngợi tới chuyện động phủ bên cạnh. Nguyễn Đan lại trở về, trên mặt đầy vẻ vui mừng:
- Phương thúc, gia sư trở về... Mòi tiền bối qua phủ một chuyến.
- Hả?
Mắt Phương Tịch lập tức sáng lên, có chút suy đoán.