- Như vậy cũng không tệ. Chẳng qua vẫn phải làm phiền Tinh Linh ra tay một lần cuối cùng... Lần này lại lựa chọn Phường thị của Tống gia.
Phương Tịch suy nghĩ và nói.
Huyền Thiên Tông có thể không quan tâm tới ma tu Diệt Thiên Minh, nhưng Tống gia nhất định sẽ quan tâm.
Đổi lại thành Tống gia đi Vạn Đảo Hồ đấu với ma tu tới chết, Phương Tịch cũng vui mừng nhìn thấy thành quả.
Thậm chí... nếu suy đoán của bọn họ là thật, vậy cái này gọi là thuận theo đại thế, giống như có thần trợ giúp!
Huyền Thiên Tông chắc hẳn sẽ rất hài lòng nhìn thấy Tống gia tiêu hao thực lực như vậy, có lẽ còn có thể trợ giúp.
- Tống gia à?
Nguyễn Tinh Linh nhìn Phương Tịch, vẻ mặt có chút kỳ lạ, nàng cũng đã nghe qua câu chuyện năm đó.
Chỉ có thể nói lúc đó Tống gia chọc vào Phương Tịch là chuyện không khôn ngoan tới mức nào...
Nhưng trong lòng nàng đồng thời cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cảm giác Phương Tịch che giấu quá sâu.
Cho dù hắn không biểu hiện quá nổi bật, cho dù chỉ ưu tú như La Công kia, Bạch Trạch Tiên Thành chắc hẳn đã có sự lựa chọn khác.
- Ừ, nếu là Tống gia thì chuyện này có thể thành công. Có lẽ Tinh Linh có thể sớm ngày trở lại quê hương...
Chẳng qua, Nguyễn Tinh Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhớ kỹ chuyện này.
...
Rất lâu sau, Phương Tịch mới ra khỏi mật thất, nhìn thấy Nguyễn Đan đang chuyển đồ sang bên này.
- Phương... Thúc!
Nguyễn Đan thi lễ, không có cách nào duy trì được vẻ mặt lạnh lùng trước kia nữa.
- Ừ... Sau này chúng ta là hàng xóm, ngươi có chuyện gì đều có thể tới tìm ta.
Phương Tịch khẽ gật đầu và xoay người rời đi.
Quan hệ giữa hắn và Nguyễn Tinh Linh chỉ có thể tính là trên bằng hữu dưới người yêu.
Phương Tịch vẫn tương đối thưởng thức tính tình của Nguyễn Tinh Linh.
Về phần ngũ quan bình thường, vậy thì thật sự bình thường!
Phương Tịch chưa bao giờ để ý tiên nữ nghiêng nước nghiêng thành, dù sao gương mặt đẹp cũng là nguồn gốc của tai họa!
Ngược lại, con gái rượu với khí chất nổi bật, lại có huệ chất lan tâm mới là sự lựa chọn hàng đầu.
Về phần đạo lữ gì đó?
Chí của Phương Tịch ở đại đạo, căn bản không nghĩ tới loại chuyện này.
Thậm chí bởi vì tu luyện tới cảnh giới Võ Thần, hắn khống chế tinh nguyên vô cùng viên mãn, trước mắt không định để lại con cháu gì.
...
Đào Hoa Các, Phương Tịch ở trong phòng bế quan vận chuyển công pháp, phát hiện Thanh Mộc Trường Sinh Công đã tích lũy chất lỏng pháp lực tới giới hạn cao nhất là hai mươi chín giọt.
- Chậm hơn dự đoán của ta. Quả nhiên càng tu luyện về phía sau càng khó...
Lúc đấu pháp, chất lỏng pháp lực này tiêu hao và hồi phục tương đối nhanh chóng, nhưng muốn tăng lên tới giới hạn cao nhất lại rất chậm rã và gian nan. Phương Tịch không có gì để nói, chỉ dựa vào thiên phú và linh mạch của bản thân, mỗi ngày kiên trì bền bỉ!
Sau khi vận chuyển công pháp đại chu thiên, hắn lại bắt đầu tu luyện Thiên Tư Khống Khôi Quyết. Chờ đến khi thần thức mệt mỏi rã rời, hắn thông qua điều tức chậm rãi hồi phục lại.
Đợi cho tới khi đã hoàn thành tất cả những điều này, thần thức của Phương Tịch mới liên kết với Chư Thiên Bảo Giám, đi tới Tàn Phiến Thế Giới.
Ở bộ lạc Hắc Sơn.
- Đại Vu, ta muốn đổi pháp văn Liệt Ôn!
Ba Cát tìm đến Đại Vu xin đổi pháp văn Liệt Ôn. Nhưng đáng tiếc là lần này Đại Vu không mở kho sách cho hắn tiến vào cảm ngộ phù văn mà trực tiếp lấy ra da thú đưa cho hắn:
- Ba Cát... Ngươi thật sự không tệ, nửa linh khiếu có thể làm đến bước này đã cố gắng nỗ lực rồi...
- Cảm ơn Đại Vu!
Trong lòng Ba Cát còn mong nhớ linh văn Tốn Phong và linh văn Canh Kim nên không dám nhiều lời, khom lưng cảm ơn.
Lúc này, hắn trải qua mấy năm trưởng thành đã là dáng vẻ một người lớn.
Đồng thời, hắn tu luyện Khai Linh Kinh có thành tựu, cuối cùng vào mấy ngày trước đã thành công đột phá một cửa ải nhỏ, có thể khắc được pháp văn thứ hai trên người.
- Sắp rồi... ca ca... sắp báo thù rồi... nhanh thôi...
Hắn trở lại trong nhà mình, trong đầu thầm nghĩ.
...
Mấy ngày sau, Ba Cát rời khỏi bộ lạc để tìm kiếm địa điểm thích hợp thử uy lực của pháp văn Liệt Ôn.
- Pháp văn Liệt Ôn có thể nâng cao nhiệt độ của ngọn lửa, sử dụng phối hợp với pháp văn Hỏa Diễm có thể làm cho lực công kích mạnh hơn...
Hắn lầm bầm và đi lại ở trong một nơi hoang dã, hình như đang tìm mục tiêu thích hợp.
Vù vù!
Trong bụi cỏ dại ngoài vùng hoang dã bỗng nhiên có cuồng phong nổi lên!
Vèo vèo!
Hai phong nhận màu xanh lập tức lao tới với tốc độ rất nhanh!
Cho dù Ba Cát sớm có đề phòng lăn trên mặt đất, trên lưng vẫn bị thương, trang phục da thú bị cắt qua, máu chảy đầm đìa.
Hắn cắn răng, nhìn về hướng phong nhận bay tới, trong mắt đầy tơ máu:
- Thanh Lang!
Một bóng người lao ra khỏi bụi cỏ, người đó chính là Thanh Lang!
Hắn có sống mũi cao thẳng, mắt hẹp dài kèm theo sự lạnh lùng thâm hiểm:
- Không ngờ ngươi là một kẻ vô dụng chỉ có nửa linh khiếu vẫn có thể xoay người. Ngày hôm nay, ngươi lại chết như ca ca ngươi đi!