Xét về truyền thừa cấp hai, bọn họ thậm chí chưa chắc có thể bằng được Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh.
- Đương nhiên, giá tiền cửa hàng này rất đắt, nhưng chúng ta có thể tạm thời không mua, chỉ thuê một gian... Nếu chỉ pháp khí và đan dược có lẽ không có cách nào tranh được với những cửa hàng buôn bán lâu đời. Nhưng chúng ta cùng bán ra, còn dùng chút mánh lới, lại thỉnh thoảng đưa ra vài món đồ tinh phẩm, linh thạch kiếm lời chắc hẳn có thể bù đắp được nhu cầu tu luyện hằng ngày của hai người chúng ta...
Nguyễn Tinh Linh cười:
- Đồng thời... còn có thể để cho mấy người Nguyễn Đan, Vương Tiểu Hổ làm tiểu nhị, lại tiết kiệm một khoản chi tiêu.
- Như vậy thật ra không tệ.
Trong lòng Phương Tịch cân nhắc một lúc, cảm giác không thành vấn đề:
- Tinh Linh, nếu ngươi đã nói vậy, chắc hẳn đã nhìn trúng mấy gian hàng rồi?
- Đúng vậy!
Sóng mắt Nguyễn Tinh Linh chuyển động:
- Bao giờ Phương huynh rảnh, không bằng đi cùng Tinh Linh tới khảo sát một lúc?
- Rất tốt, cứ quyết định hôm nay đi.
Phương Tịch cũng rảnh, lại đáp ứng.
Dù sao, hắn cũng muốn kiếm thêm chút linh thạch. Tốc độ Thanh Mộc Trường Sinh Công tiến bước thong thả, hắn cũng nên chuẩn bị một ít đan dược dùng, để tăng thêm pháp lực.
...
Ba ngày sau, Tiểu Phù Đường ở ngoại thành Bạch Trạch Tiên Thành.
Cửa hàng nằm ở vị trí khá vắng vẻ trong các cửa hàng ở ngoại thành, chủ yếu mua bán phù lục, kinh doanh phù lục, Đan Sa là chính.
Đây vốn là một cửa hàng của Đông Môn gia, một gia tộc Trúc Cơ. Về sau lão tổ Trúc Cơ tọa hóa, việc kinh doanh cũng dần dần suy sụp.
Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh khảo sát mấy ngày, nói chuyện với chủ mấy cửa hàng, cuối cùng vẫn vừa ý nơi này.
- Tại hạ là Đông Môn Anh, bái kiến hai vị tiền bối.
Trong Tiểu Phù Đường, một người tu sĩ thanh niên trông đúng mực, hành lễ với hai người Phương Tịch.
Người này mày kiếm mắt sáng, trông cực tốt, mấu chốt là thật sự trẻ tuổi, đầy tinh thần phấn chấn.
Thậm chí tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng tám hậu kỳ, xem là một tiểu thiên tài.
- Đông Môn tiểu hữu, hai người chúng ta tương đối hài lòng với cửa hàng này, chỉ là thời hạn thuê... một năm quá ngắn, không bằng đổi thành mười năm được không?
Nguyễn Tinh Linh thưởng thức một ngụm linh trà, không nhanh không chậm mặc cả.
Tuy giọng điệu Đông Môn Anh cung kính, nhưng lưng thẳng vẫn có tự tin.
Dù sao Đông Môn gia hắn vẫn là người cũ ở Bạch Trạch Tiên Thành, có không ít quan hệ, đồng thời trong tiên thành cũng cấm đấu pháp.
- Tuy cửa hàng này của tại hạ kinh doanh không tốt, nhưng có thể duy trì... Nói thực tế, nếu không phải tại hạ không muốn tốn thời gian kinh doanh, chỉ một lòng tu hành, sẽ không dễ cho thuê như vậy...
Sau một hồi cò kè mặc cả, hai bên tạm thời ký hợp đồng thuê năm năm, tiền thuê hàng năm là một trăm linh thạch hạ phẩm, trả trước một nửa.
Sau khi đưa khế ước tới bên Bạch Trạch Tiên Thành lập hồ sơ, giao hàng linh thạch xong, người của Đông Môn gia bắt đầu dời đi.
Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh đứng thẳng ở trước Tiểu Phù Đường, nhìn tấm biển đã lâu năm phai màu.
- Nên sửa lại một cái tên, Phương huynh đặt đi.
Nguyễn Tinh Linh cười tủm tỉm nói.
- Nếu quyết định bán đan dược và pháp khí, cứ để Đan Khí Các là được rồi...
Phương Tịch đặt tên không có ý tượng gì mới mẻ, làm Nguyễn Tinh Linh âm thầm trợn mắt khinh thường.
...
Đan Khí Các chuẩn bị khai trương, Vi Nhất Tịch và Vương Tiểu Hổ đều rất tích cực.
Dựa theo cách nói của Vi Nhất Tịch là cuối cùng không ăn không cơm của đại thúc nữa.
Tuy Vương Tiểu Hổ không nói một lời, nhưng làm việc rất ra sức.
Rõ ràng, dù sao Vi Nhất Tịch vẫn là chất nữ của Phương Tịch, hắn là người ngoài càng xấu hổ hơn, chỉ có thể liều mạng làm việc.
Về phần Nguyễn Đan và Kim Linh lại bớt bốc đồng hơn.
Chẳng qua Phương Tịch không trách móc gì.
Giới tu tiên, chỉ cần có tu vi là được, cũng không quy định khách hàng là thượng đế.
Hằng ngày, chỉ cần Nguyễn Đan tới trong cửa hàng trấn giữ, tu vi Luyện Khí hậu kỳ có thể dọa tán tu bình thường là đủ rồi.
Trong rất nhiều thế lực tu tiên, động thái của người có tu vi cao thâm nhất sẽ trực tiếp quyết định kế hoạch phát triển của gia tộc trong tương lai.
Ví dụ như Đông Môn Anh trong Đông Môn gia lúc trước.
Trên thực tế, rất nhiều người trong gia tộc nhỏ này đều không đồng ý cho thuê Tiểu Phù Đường, dù sao đây chính là con gà mái có thể đẻ trứng vàng.
Thế nhưng Đông Môn Anh quyết tâm không chịu, muốn bế quan khổ luyện đột phá, ai cũng không có cách nào ngăn cản được...
Ai bảo Đông Môn Anh không chỉ có là tộc trưởng, tư chất và tu vi lại cao nhất?
- Trong Đan Khí Các còn cần chúng ta chế luyện một số đan dược và pháp khí...
Nguyễn Tinh Linh nhìn từng hàng giá gỗ mới tinh, tính toán và nói:
- Đan dược và pháp khí hạ phẩm, trung phẩm không kiếm được lời nhiều, còn phải tốn nhiều sức lực, có thể bỏ qua... Chúng ta chuyên tập trung vào pháp khí và đan dược thượng phẩm, thỉnh thoảng đưa ra tinh phẩm... Đồng thời tiếp nhận đặt trước cấp hai hạ phẩm.