Bộ lạc Hắc Sơn ở Tàn Phiến Thế Giới.
- Thanh Lang... Ngươi có thiên phú tu luyện còn hơn cả ta dự đoán.
Đại Vu trông già nua hơn, nhìn gương mặt đầy vẻ vui mừng của người thanh niên trước mắt nói:
- Bây giờ... Ta lại ban tặng truyền thừa linh văn Tốn Phong quý giá nhất trong bộ lạc cho ngươi!
- Cảm ơn Đại Vu!
Thanh Lang cố kìm chế sự chấn động trong lòng, hai tay nhận lấy một tấm da thú màu trắng.
Tấm da thú màu trắng này không biết trải qua bao nhiêu năm, phía trên vẫn có một khí tức khiến hắn cảm giác chấn động, hiển nhiên là da hung thú cực kỳ mạnh mẽ.
Mà ở trên tấm da còn có từng hoa văn cực kỳ phức tạp và tinh diệu.
Thanh Lang chỉ vừa nhìn qua đã không thể rời mắt.
Bởi vì những hoa văn kia không ngờ cực kỳ tương tự với pháp văn Phong Nhận, Tụ Phong, Phong Áp hắn đã khắc!
- Khụ khụ... Ngươi phải cẩn thận... Thăng cấp chiến văn không phải là chuyện dễ dàng, trong đó có khả năng thất bại...
Đại Vu nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Lang thì không khỏi nhắc nhở một câu.
- Mong Đại Vu yên tâm! Ta sẽ cẩn thận.
Thanh Lang đầy vẻ hưng phấn, rõ ràng không để tâm tới lời Đại Vu nói.
Sau khi trở lại lều của mình, hắn lập tức mở tấm da thú ra, đặt ở trước mắt.
Trong phút chốc, hắn lấy ra mảnh kính đồng vỡ với vẻ trân trọng.
“Không tệ, thật sự lấy vào trong tay rồi...”
Phương Tịch nhìn linh văn Tốn Phong mình chờ đợi hồi lâu, thần thức quét qua từng tấc, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết.
“Không hổ danh là linh văn cấp hai... Ta cảm giác trận pháp của ta lại được nâng cao rồi...”
“Đồng thời... lại có khả năng chế luyện linh khí đặc biệt...”
“Có lẽ... sách lược của ta trước đây đều quá bảo thủ?”
“Trước đây, ta dùng thần thức liên kết với Chư Thiên Bảo Giám, nhận được không mấy tin tức, nhưng cũng biết sau khi linh bảo nhận chủ, ngoại trừ ta thì không ai mở ra được, trừ khi chờ ta chết...”
Phương Tịch cảm giác sách lược của mình có vấn đề, hắn cần linh văn, càng nhiều linh văn... thậm chí là bảo văn!
Đồng thời, mình chờ ở trong mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám, gần như không có cách nào tổn hại.
Nếu vậy, vì sao mình không cấp tiến hơn?
Ví dụ như... Hóa thân làm một mặt “kính giao dịch”, giao dịch với Vu Dân ở thế giới này?
Chắc hẳn bọn họ cũng rất thèm kiến thức của một thế giới khác.
Ở tu tiên giới Nam Hoang, bất luận luyện đan, trận pháp hay công pháp... đều tương đối ưu việt, không biết có thể đổi được bao nhiêu bảo văn?
“Chẳng qua, nếu thực hiện kế hoạch này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có cách nào thu về mảnh vỡ...”
Phương Tịch nhất thời do dự.
Không lâu sau, Phương Tịch nhìn thấy trên thân Thanh Lang trong lều hiện ra ba pháp văn, không ngờ hắn đã bắt đầu thử dung hợp ba đại pháp văn, hội tụ linh văn để đột phá Đại Vu!
“Đúng là kẻ ngốc lớn mật...”
“Thế giới này, Đại Vu gần như tương đương với Trúc Cơ... Mặc dù có hình thái, quá trình hội tụ pháp văn thành linh văn sẽ đơn giản và dễ dàng hơn, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi...”
“Nếu thật trở thành Đại Vu đơn giản như vậy, sao bộ lạc Hắc Sơn có thể chỉ có một Đại Vu?”
Đổi thành giới tu sĩ Luyện Khí trong tu tiên Nam Hoang muốn đột phá Trúc Cơ, còn không phải chuẩn bị mọi thứ, lại dâng hương tắm rửa, điều chỉnh tâm thần à?
Đâu có giống như Thanh Lang, vung tay nói làm là làm?
Quả nhiên...
Trong phút chốc, sắc mặt Thanh Lang chợt biến đổi.
Đường cong pháp văn ở trên người hắn vốn còn đang vặn vẹo, thay đổi, không ngờ trở nên hỗn độn, nguyên khí thiên địa gần đó cuộn lên.
Phụt!
Hắn há miệng, phun ra một ngụm tinh huyết:
- Sao có thể như vậy được... Sao ta có thể thất bại được?
Khóe miệng Thanh Lang rỉ máu, gương mặt vặn vẹo nhìn mảnh kính đồng vỡ:
- Ta nhận được cơ duyên lớn như thế... Sao thăng cấp Đại Vu có thể thất bại được? Vì sao? Vì sao?
- A a a!
Hắn gầm thét giống như một con sói cô độc bị thương, lại dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mặt kính:
- Ngươi nói cho ta biết... Nói cho ta biết đi...
“Luyện Khí đột phá Trúc Cơ thất bại, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Ít thấy trách nhiều!”
Trong mảnh gương, Phương Tịch trợn mắt khinh thường:
“Nếu ngươi như vậy... Ta lại thưởng cho ngươi một thứ đẹp mắt.”
Trong chớp mắt tiếp theo, ở trên mặt kính lại hiện ra vô số chữ viết giống như con kiến vậy.
Thanh Lang nhìn chằm chằm vào mặt kính, phát hiện không phải là Khai Linh Kinh trước đó mà là một trang kinh văn khác.
- Đạo... Tiên Cơ?
Hắn gian nan phân tích từng Vu văn trên đó, chỉ cảm thấy cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, nhưng vẫn xem hiểu được vài câu đầu.
- Cái gì? Không ngờ có thể trực tiếp lấy trộm linh văn cho mình sử dụng?
- Nhất định thành công?
- Đây là bí pháp nhất định trở thành Đại Vu à?
Con ngươi của Thanh Lang chấn động, cực kỳ hoảng sợ.
“Bí pháp là bí pháp, đáng tiếc lại ta tìm hiểu một năm không được, lại sửa lại...”
Trong mảnh gương, thần thức của Phương Tịch trêu tức.
Pháp môn Đạo Tiên Cơ này đương nhiên là bí thuật thu được từ trong Ngũ Cực Nguyên Ma Công.