Phương Tịch thở dài một tiếng:
- Lần này ta đến đây muốn hỏi một câu... Ở chỗ đạo hữu có mua trận pháp không?
- Cái này... dĩ nhiên là mua rồi.
Nghiêm Hoa Dương không nhanh không chậm uống linh trà:
- Không biết trận pháp của đạo hữu là cấp bậc gì?
- Là trận pháp cấp hai thượng phẩm dùng một lần... Có thể phát huy một đòn ngang với tiêu chuẩn cấp ba, phá hủy địa mạch thôi...
Phương Tịch bình chân như vại trả lời.
- Khụ khụ...
Nghiêm Hoa Dương lập tức che miệng, nghẹn đến đỏ cả mặt, nhìn Phương Tịch mãi không nói gì...
- Cát lão, ngươi thấy thế nào?
Nghiêm Hoa Dương nhìn một lão già trước mặt.
Phương Tịch ngồi ở bên cạnh, trên bàn là hộp ngọc mở ra, bên trong là từng cờ trận màu vàng đất, sáng lấp lánh.
Từ sau khi hắn nói Hám Địa Đại Trận của mình là đại trận cấp hai thượng phẩm, đồng thời nắm giữ khả năng phá hủy địa mạch, Nghiêm Hoa Dương tất nhiên không tin, sau đó gọi Trận Pháp Sư đắc lực nhất trong tay mình qua.
- Khởi bẩm đại chưởng quỹ...
Cát lão chỉ có tu vi Luyện Khí viên mãn, nhưng tu vi trận pháp lại đạt đến cấp hai hạ phẩm, chính là một Trận Pháp Sư hiếm thấy.
Cho dù Nghiêm Hoa Dương cũng phải lấy lễ đối đãi.
Lúc này, hắn thả một cờ trận ra, cười gượng nói:
- Cấu tạo Hám Địa Đại Trận của Mộc tiền bối kỳ lạ, nguyên lý rất khác với các trường phái trận pháp ở Việt Quốc. Lão già tài sơ học thiển, thực sự khó có thể phán đoán... Chỉ có thể xác nhận, trận pháp này đạt tới cấp hai thượng phẩm, sau khi sử dụng một lần lại có khả năng tự hủy, đồng thời chính là thuộc tính thổ mà thôi...
- Như vậy à... Cát lão, ngươi đi xuống trước đi...
Nghiêm Hoa Dương tiễn Cát lão, sau đó mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Phương Tịch:
- Ta làm sao xác nhận được trận này có khả năng phá hủy địa mạch không?
Phương Tịch mỉm cười nói:
- Tại hạ lấy tâm ma thậm chí đại đạo ra thề, còn chưa đủ sao?
“Lão già ngươi không chừng đã sắp trăm năm mươi tuổi, căn bản không muốn thăng cấp, đương nhiên không quan tâm tới tâm ma và đại đạo...”
Trong lòng Nghiêm Hoa Dương oán thầm, nụ cười trên mặt lại càng sáng lạn hơn:
- Không bằng... Đạo hữu biểu thị trước, hoặc chờ mấy ngày nữa, trong tông môn lại có Trận Pháp Sư tốt hơn đến đây...
- Ha ha...
Phương Tịch cười lạnh mấy tiếng và nói thẳng:
- Thật sự không dám giấu... Bần đạo chỉ bán trong vòng một canh giờ, cho dù không thành sẽ lập tức rời đi, không thể để cho đạo hữu có cơ hội ung dung điều người từ trong tông môn được... Bằng không, nếu vị Khương lão tổ kia trực tiếp tới, bần đạo phải làm sao?
Hắn dám đến làm ăn buôn bán, tất nhiên đã sớm có kế hoạch và sự chuẩn bị.
Lấy khoảng cách giữa Phường thị Thanh Linh Sơn và sơn môn Huyền Thiên Tông, cho dù Nghiêm Hoa Dương này lập tức thông báo với tông môn, Khương lão tổ cũng không có cách nào chạy tới Phường thị trong vòng một canh giờ.
Phương Tịch vốn không biết tốc độ độn địa của lão tổ Kết Đan, nhưng có vị nữ Vu Vương kia làm tham khảo, hắn vẫn dự đoán được phần nào.
Trong Việt Quốc không hề có kỹ thuật truyền tống trận cao cấp như vậy...
- Nếu vậy...
Nghiêm Hoa Dương làm thành viên nòng cốt Trúc Cơ trung kỳ trong tông môn, tất nhiên mơ hồ biết nếu trận này là thật, sẽ có tác dụng lớn.
Nhưng hắn cũng khó có thể quyết đoán được.
- Nếu không... Ta giảm cho đạo hữu...
Phương Tịch chớp chớp mắt và lùi lại một bước:
- Trận này không bán linh thạch, đạo hữu có vật gì có thể đổi thì lấy ra cho bần đạo xem...
Trận pháp cấp hai thượng phẩm dùng một lần vốn có giá trị chỉ tương đương với trận pháp cấp hai trung phẩm.
Nhưng nếu có hiệu quả phá vỡ địa mạch ngoài dự đoán, nó sẽ có giá trị khó lường đối với Huyền Thiên Tông, càng không có cách nào bỏ qua.
Nghiêm Hoa Dương nhìn thấy Phương Tịch một lời không hợp lại chuẩn bị rời đi, chỉ có thể cắn răng lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp gỗ.
Sau khi mở Phong Linh Phù trên đó lên, một phù lục màu vàng lại hiện ra trong mắt Phương Tịch.
- Đây là...
Phương Tịch nhìn này một đám phù lục mới, chỉ thấy trên phù thân vẽ một vòng tròn bình thường không có gì khác lạ, xung quanh có ít hoa văn hỏa diễm, nhưng có khí tức khủng khiếp tràn ra.
- Chẳng lẽ... là phù bảo?
Hắn liên tưởng đến đao nhỏ ngọc bích do Tư Đồ Gia thi triển lần trước, suy đoán và hỏi một câu.
- Không sai, chính là phù bảo! Còn là phù bảo mới tinh chưa từng sử dụng qua lần nào!
Trên gương mặt Nghiêm Hoa Dương đầy vẻ tiếc nuối:
- Ta lấy vật ấy ra trao đổi, đạo hữu thấy thế nào?
- Tạm được, chẳng qua... Nếu lại thêm bộ truyền thừa luyện đan cấp hai thượng phẩm bần đạo nhìn trúng lúc trước thì càng tốt hơn.
Phương Tịch bình tĩnh trả lời.
- Ngươi làm vậy công phu sư tử ngoạm... Hai vật phẩm này cộng lại còn thừa sức đổi về một bộ trận pháp cấp hai thượng phẩm vĩnh cửu.
Nghiêm Hoa Dương tức giận quát một tiếng, khí thế Trúc Cơ trung kỳ hoàn toàn được phát ra.
Thế nhưng Phương Tịch giống như có gió mát thổi qua mặt, không hề thay đổi.
Chờ đến khi cơn giận của Nghiêm Hoa Dương qua đi, Phương Tịch thản nhiên tiếp tục cò kè mặc cả…