Hắn mở cửa sắt ra, tiến vào trong gian mật thất được đóng kín bốn phía.
Chỉ thấy trên vách tường của mật thất này đều dán bằng vàng bạc, mà ở trên bàn thờ vàng chính giữa đặt một bình ngọc.
Phương Tịch huyễn hóa ra một bàn tay pháp lực màu xanh cầm lấy bình ngọc từ từ mở ra.
Một giọt máu đỏ thẫm chảy ra.
Nó bị để ở chỗ này không biết qua bao nhiêu lâu, vẫn luôn giống như lúc mới tách ra khỏi cơ thể mẹ, đỏ sẫm ướt át.
“Với pháp lực của ta năm đó suýt nữa không diệt được Yêu Ma Thụ. Bây giờ cách không biết mấy đời...”
“Bây giờ thì sao?”
Phương Tịch lấy ra một thanh pháp khí trường kiếm, mũi kiếm dí vào giọt máu.
Một giọt chất lỏng pháp lực ở trong đan điền khí hải của hắn nhanh chóng tiêu hao, hóa thành một quần sáng màu xanh lục bao bọc lấy giọt máu này.
Xèo xèo!
Tiếng ăn mòn kịch liệt vang lên, giọt máu và chất lỏng pháp lực quấn lấy nhau, bốc hơi lên...
Đến cuối cùng, một giọt ma huyết kia thình lình biến mất.
Phương Tịch lặng lẽ vận chuyển pháp lực, hồi phục lại một giọt chất lỏng pháp lực vừa tiêu hao.
- Lấy chất lượng pháp lực của ta bây giờ, trung hòa một giọt ma huyết không có vấn đề gì... Võ Thần cũng có thể làm được. Nhưng nếu càng nhiều hơn? Thậm chí là... một biển máu?
- Ma ở thế giới này... thật thú vị... Chỉ sợ đã chạm đến một phần tính chất đặc biệt của Kết Đan, thậm chí cao hơn?
- Dưới tình huống này, cho dù thật sự tìm được Yêu Ma Thụ, cũng chưa chắc có thể thành công...
- Cũng may, ta có thể hạ thấp mục tiêu, không cần thảo phạt thuỷ tổ Yêu Ma Thụ mà lấy được cây giống...
Dù sao thuỷ tổ Yêu Ma Thụ thật ra rất hòa bình. Lần trước, Phương Tịch ở trong Ma Vực làm loạn, nó vẫn không có phản ứng gì. Mãi đến cuối cùng hắn sắp phá vỡ Ma Vực, nó mới đồng đậy.
Phương Tịch nghĩ như vậy. Trong lúc hắn vừa lật xem báo cáo rất nhiều thực nghiệm ma, vừa thực nghiệm lực sát thương của tu tiên giả đối với ma, một thân tín nhanh chóng chạy tới, trên mặt đầy vẻ vui mừng:
- Môn chủ, có chuyện vui rồi!
- Ồ, xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Tịch nhìn bàn tay vẫn đang chuyển động ở trong phòng giam thì khẽ nhíu mày, lấy trận pháp phong tỏa nơi đây, sau đó mới đi ra ngoài hỏi thăm.
- Yêu Ma Thụ... Tìm được rồi!
Thân tín vui vẻ trả lời.
- Ồ? Đúng là không sai, ai là người đầu tiên phát hiện vậy?
Phương Tịch cười ha ha. Trước đây hắn đưa ra mức thưởng Thú Huyết Đan, bây giờ quả nhiên có báo đáp.
- Là Chu hộ pháp Chu Đồng...
- Hắn à... Cũng làm khó cho hắn.
Phương Tịch xúc động than một tiếng.
Từ lần đầu tiên đổi Thú Huyết Đan lại đột phá thất bại, Chu Đồng bị các Võ Thần khác mơ hồ áp chế.
Kết quả hắn tích góp cống hiến cho tới bây giờ vẫn thiếu một ít.
Thật may lần này hắn tìm được Yêu Ma Thụ, lập ra công lớn, có thể trực tiếp nhận thưởng một viên Thú Huyết Đan, đủ cho hắn đột phá rồi.
...
Quang Châu nằm ở phía tây nam của Đại Lương, bên trong có ngàn núi vạn khe, có chướng khí rừng cây, người ở thưa thớt.
Ngày này, trên một rừng cây hoang vắng có mười mấy bóng người mọc ra đôi cánh dài cực lớn lướt ngang qua không trung nhanh như chớp.
Trên mặt đất, có vài ngũ dân kiến thức ít nhìn thấy mười mấy thần nhân có cánh dài mặc giáp đỏ từ trên cao hạ xuống, tất cả đều lập tức quỳ xuống ven đường cầu khẩn.
- Chu Đồng, chính là nơi này à?
Phương Tịch cũng thi triển ra bí thuật Võ Thần thân và Cương Khí Hóa Dực, hóa thành một bóng người khổng lồ màu đỏ mọc cánh, hỏi Chu Đồng bên cạnh.
Sau khi vị lão Tông Sư này được hắn ban cho Thú Huyết Đan, cuối cùng đã đột phá, ngưng tụ ra người khổng lồ chân cương, hiện ra một loại màu đỏ đồng, tuy thấp bé hơn đám Võ Thần xung quanh nhưng vẫn có cảm giác kiên cố không phá nổi.
- Khởi bẩm môn chủ, phía trước chính là Tam Xuyên Thành... Ta vừa vặn du lịch tới gần đây, phát hiện cả thành trì có ma tai bạo phát, hình thành Ma Vực... giống hệt với Ma Vực của Yêu Ma Thụ trong tranh vẽ.
- Yêu Ma Thụ này ẩn nấp một khoảng thời gian lại muốn ra ngoài ăn thịt người. Trước khi người ở Tam Xuyên Thành bị ăn hết, nó chắc chắn sẽ không di chuyển địa bàn.
Chu Đồng lớn tiếng trả lời.
Sau khi bay qua một dãy núi, Phương Tịch cũng nhìn thấy phía đường chân trời có ba con sông giao nhau.
Ở đây vốn phải có một thành lớn, hiện nay đã sớm bị Ma Vực tối đen che phủ.
Thậm chí, hình xăm Yêu Ma Thụ sau lưng hắn cũng bắt đầu rục rịch.
- Quả nhiên là... Thuỷ tổ Yêu Ma Thụ!
Phương Tịch nhìn thấy hình chén lớn màu đen úp ngược, thì thào một tiếng.
Cuối cùng hắn đã gặp gốc ma này!
- Ô ô... Đây là bụi cây Yêu Ma Thụ nổi tiếng, làm cho vô số Tông Sư trong môn ngày nhớ đêm mong sao? Cũng chỉ có vậy!
Liễu Như Yên bay lên, đi tới trên không trung của Ma Vực và lộ ra một nụ cười dữ tợn:
- Môn chủ... Bây giờ mười ba Võ Thần của Võ Thần Môn ta đã xuất hiện, không bằng trực tiếp nhổ cây này lên, được không?