Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 448 - Chương 448 - Bí Thuật Kết Đan

Chương 448 - Bí thuật Kết Đan
Chương 448 - Bí thuật Kết Đan

Tống Thanh lại phát động Tử Uẩn Trạc nhưng không tham chiến, hai tay bấm pháp quyết, đỏ mặt lên, hóa thành một tia sáng máu bỏ chạy!

- Độn thuật của Ma đạo?

Hai tay Phương Tịch cũng bấm quyết, từ đầu ngón tay hiện ra tinh huyết:

- Nhiên Huyết Độn Pháp!

Vèo!

Trong phút chốc, hắn thu khôi lỗi và phù bảo phi kiếm, cũng hóa thành một cầu vồng máu bám chặt theo phía sau Tống Thanh.

Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã di chuyển qua trăm dặm.

- Ngươi nổi điên cái gì chứ?

Thần thức của Tống Thanh đảo qua phía sau thì thấy Phương Tịch thi triển Nhiên Huyết Độn Pháp, hắn tức giận đến mức chửi ầm lên.

Hắn không nghĩ ra mình vì chạy thoát thân mới bất đắc dĩ thi triển loại bí thuật tổn hao nguyên khí nặng nề này.

Đối phương không có mối thù sinh tử với mình, hắn cần gì phải làm như vậy?

Tống Thanh càng không nghĩ đến, tu sĩ Trúc Cơ cao tuổi năm đó mình chướng mắt lại có thực lực như thế, có thể ép thiếu chủ Tống gia hắn vào đường cùng!

Pháp lực của đối phương thậm chí có thể ngang với Trúc Cơ hậu kỳ, độn quang còn nhanh hơn hắn!

Khoảng cách hai bên đang không ngừng thu hẹp.

- A a a... Đây là ngươi ép ta đấy!

Thần thức của Tống Thanh truyền âm, vẻ mặt dữ tợn.

Trong chớp mắt tiếp theo, hắn chợt dừng độn quang, trong mười ngón kẹp từng viên lôi châu và đẩy về phía sau:

- Hôm nay ta phải đồng quy vu tận với ngươi!

Sắc mặt Phương Tịch không thay đổi, Thanh Hòa Kiếm bay ra đánh bay hai viên lôi châu trong đó.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh khủng khiếp vang lên xung quanh, lôi châu còn lại đánh vào trên Ngũ Hành Thuẫn Giáp, chỉ có thể nổ thành tro bụi tiêu tan, không ngờ đều là hàng giả!

Ở dưới thần thức mạnh mẽ hắn, chút trò vặt này của Tống Thanh căn bản chẳng ăn thua, trái lại để lộ sự suy yếu của bản thân.

- Nguyên Ma Thứ!

Phương Tịch chợt nghiêm mặt, hai gai nhỏ màu đen còn lại bay ra.

Tống Thanh rên lên một tiếng, mặt ngoài một miếng ngọc bội trên cổ bỗng nhiên hiện ra từng vết nứt. Hắn chuẩn bị xoay người bỏ chạy nhưng động tác chậm lại.

Ngay sau đó, hắn bị một cánh tay Võ Thần dài mấy trượng quét ngang, vỗ xuống mặt đất.

- Đi!

Phương Tịch chỉ tay vào Thanh Hòa Kiếm, linh văn Canh Kim trên thân kiếm phóng ra ánh sáng mạnh, hóa thành một lưu quang màu xanh vàng đánh bay Tử Uẩn Trạc.

Chiếp chiếp!

Trong Chu Tước Hoàn, một con thần điểu với lửa cháy mạnh bay ra, khống chế vô số ngọn lửa bay về phía Tống Thanh.

Tống Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể ném ra một tấm lá chắn nhỏ đen xì, không ngờ nó cũng là linh khí thượng phẩm. Nó khó nhọc đấu với Chu Tước Hoàn, không lâu sau đã nghìn lở trăm lỗ.

- Bí kỹ, Hỗn Nguyên Vô Cực!

Ầm ầm ầm!

Phía sau Phương Tịch hiện lên thân thể Võ Thần, vô số cánh tay giống như Quan Thế Âm nghìn tay, giống như hạt mưa dày đặc rơi xuống, nện ở trên lá chắn bảo vệ Tống Thanh.

Rắc!

Theo một tiếng vỡ vụn khiến cho người ta ê răng vang lên, lồng linh lực hộ thân của Tống Thanh vỡ nát trong giây lát.

Tiếp theo, Phương Tịch khống chế Kim Giao Tiễn, một kéo đâm tới đan điền khí hải của Tống Thanh...

- A!

Tống Thanh vừa phát ra một tiếng hét thảm, đã bị Phương Tịch đè đầu, nhét một hạt giống Yêu Ma Thụ vào trong miệng hắn.

...

Đối với một thế lực lớn, bí tàng thật sự đều không thể mang theo trên người, ví dụ như một vài bí quyết trong công pháp đỉnh cấp sẽ không được viết rõ ra ngoài mà được truyền miệng, để giữ bí mật tuyệt đối.

Tống Thanh làm thiếu chủ Tống gia chiếm giữ thế lực đỉnh cấp ở Việt Quốc mấy trăm năm, có thể biết bao nhiêu bí ẩn?

Quan hệ với những tu sĩ cao cấp còn có công pháp bí thuật, tài nguyên...

Những điều đó mới là tài phú thật sự của Tống gia!

Tất cả chưa chắc đã nằm trong ngọc giản.

Bởi vậy Phương Tịch lựa chọn chế tạo Tống Thanh thành Nhân Khôi Lỗi, cố gắng nhìn lén các bí mật của Việt Quốc!

Sau một lát, ánh sáng màu xanh trong đôi mắt Phương Tịch tiêu tan.

Hắn điều khiển Tống Thanh, để đối phương lấy chiếc nhẫn màu xanh lam đeo trên tay xuống, giao cho mình, sau đó lại thu về dị bảo như Tử Uẩn Trạc và ngọc bội trên cổ... Lúc này, hắn mới thu Tống Thanh vào trong túi trữ vật, quét dọn vết tích chiến trường xung quanh và thản nhiên rời đi.

...

Vào ban đêm, trong một động phủ được mở tạm, Dạ Minh Châu được gắn trên vách tường xung quanh phát ra ánh sáng chói lòa.

Phương Tịch mở hai mắt ra, trong mắt hình như có tinh quang lóe lên:

- Thì ra là thế... Tống Thanh này còn muốn gây đại chiến cho tu tiên giới của hai nước, quả thật là can đảm. Một khi hắn thành công, sẽ phải có bao nhiêu tu sĩ bị tử thương?

Đoạn ngắn ký ức của Tống Thanh rất hỗn loạn, Phương Tịch sắp xếp lại mới biết rõ một vài chuyện.

Chiếc nhẫn hắn lấy được từ trên tay Tống Thanh là một nhẫn trữ vật, tên là Hãn Hải Giới, không gian bên trong vô cùng rộng lớn.

Lúc này, sau khi hắn luyện hóa xong, nhẹ nhàng đổ ra, lại có một đống linh thạch đủ mọi màu sắc hiện ra.

Bình Luận (0)
Comment