Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 484 - Chương 484 - Bẻ Gãy Nghiền Nát

Chương 484 - Bẻ gãy nghiền nát
Chương 484 - Bẻ gãy nghiền nát

- Nữ nhân, ngươi chết chắc rồi... Chờ ta tụ tập đủ người, tất nhiên sẽ phải lấy mạng nhỏ ngươi. Vu Vương học trộm đạo phù lục, sư môn sẽ bồi thường công trạng đủ cho ta đạt tới Kết Đan.

Lương Như Quân hung hăng trừng mắt với Đan Nhã, hai tay bấm pháp quyết, thân hình bỗng nhiên tách làm sáu và chạy theo sáu hướng khác nhau.

Đây là bí pháp chạy thoát thân trong ma công nàng học, vẫn luôn dùng rất thuận lợi.

Nhưng… một khắc sau đó!

Hai tay Đan Nhã cũng bấm pháp quyết, toàn thân có ánh sáng màu đỏ sậm hiện lên, hóa thành mũi tên nhanh chóng xẹt qua mấy ảo ảnh trong đó.

- Pháp lực?

- Không ngờ nàng còn tu luyện?

Lương Như Quân đang chạy trối chết lại hoảng sợ. Cũng may mấy ảo ảnh Đan Nhã lựa chọn đều không đúng, đã đủ cho nàng thoát đi.

Nhưng trong phút chốc, trong lòng Lương Như Quân rung lên tiếng chuông cảnh báo: Không đúng... Nếu nữ tử Vu Vương này là Chế Phù Sư cấp ba, nàng chắc hẳn cũng sẽ giữ được lưuu truyền một bảo văn... Không tốt!”

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Lương Như Quân, nàng nhìn thấy Đan Nhã không chút hoang mang dán một Túng Địa Kim Quang Bảo Phù lên người, hóa thành một tia sáng vàng, không ngờ trong nháy mắt đã lao đến phía trước mình, ngăn cản đường lui của mình!

Túng Địa Kim Quang được xưng là tốc độ độn địa hàng đầu tuyệt đối không phải là gì!

Một lát sau, một thi thể không lành lặn rơi xuống đất, bị một ngọn lửa đốt thành tro bụi.

Đan Nhã suy nghĩ, sau đó lấy từ trong ngọn lửa ra một túi trữ vật.

Sau khi nàng mở ra, rất nhiều linh thạch, linh đan, linh khí lại hiện ra ở trong mắt nàng.

Chẳng qua ngoại trừ bản đồ thì không có bất kỳ một miếng ngọc giản nào!

- Đáng giận!

Trải qua trận chiến ngày hôm nay, Đan Nhã đã hiểu được, thứ ma kính bằng đồng truyền thụ cho mình chính là bản lĩnh của Thiên Ma, nó có tác dụng nâng cao lực chiến đấu, đối đầu Thiên Ma rất hữu hiệu.

Đáng tiếc, trong túi của đối phương không có...

- Ma kính ma kính nói cho ta biết... Tiếp theo ta nên làm thế nào?

Đan Nhã lấy ma kính từ trong ngực ra, tâm trạng có phần mờ mịt...

“Ta có thể làm gì? Ta chỉ là một mảnh kính yếu ớt đáng thương lại không có sự trợ giúp mà thôi...”

Trong mảnh kính, thần thức của Phương Tịch phỉ nhổ một câu. Chẳng qua hắn suy nghĩ một lát, vẫn đưa ra một bộ trận pháp che giấu cấp hai thượng phẩm.

Đương nhiên, vẫn chỉ có một nửa.

Ở cuối còn có một câu... 【 Hiến tế bảo văn, thu được phần sau 】!

- Mảnh kính đáng chết, tới lúc này còn đòi ta lấy bảo văn?

Đan Nhã nhìn thấy câu cuối cùng, lập tức nổi giận.

...

Bộ lạc Ngũ Hành ở phía đông của thành Hắc Niết.

Bộ lạc này là bộ lạc mạnh mẽ nhất trong Huyền Vu Bí Cảnh, chỉ trong thành Ngũ Hành đã có ba vị Vu Vương!

Ngày này, trong thánh địa của thành Ngũ Hành.

Ầm!

Từng Đại Vu với đôi mắt thất thần ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sức sống.

Phóng tầm mắt nhìn lại, phải có hơn mấy trăm người!

Đây là một hơi chết mấy trăm Trúc Cơ, cho dù cả tu tiên giới Việt Quốc cũng chưa chắc có thể gom góp ra được nhiều tu sĩ như vậy!

- Thiên Ma!

- Giết Thiên Ma!

Tiếng reo hò vốn còn rất mãnh liệt đã dần dần trở nên yên tĩnh.

Trong cả thành Ngũ Hành không ngờ có rất nhiều thi thể đang nằm, hoàn toàn là cảnh tượng máu chảy thành sông, ngày diệt vong tới!

- Không hổ danh là một trong mấy bộ lạc mạnh mẽ nhất bên trong bí cảnh...

Một nam tử đẹp trai cầm lá cờ xương trắng trong tay, đứng ở trên núi thây do các Đại Vu chồng chất lên, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn:

- Tinh hồn lực này... cũng khá dư thừa!

- Thiên Ma đáng chết!

Ở phía đối diện hắn còn có hai Đại Vu Vương, tất cả đều hoảng sợ nhìn người này.

Trước đây không lâu, Thiên Ma này cầm một lá cờ xương trắng trong tay, nghênh ngang đi vào trong thành Ngũ Hành.

Sau đó, hắn chỉ phất lá cờ xương trắng lại lấy đi tính mạng của rất nhiều Vu Dân!

- Tà ma... Vì sao lại như vậy?

Đại Vu Vương của thành Ngũ Hành nhìn chằm chằm vào nam tử, vành mắt muốn rách ra, quát hỏi.

- Vì sao à? Các ngươi vốn chính là súc vật như trâu như dê, là quân lương của Thánh Môn. Các ngươi bị đồ tể không phải là chuyện đương nhiên sao?

Nam tử cười dữ tợn:

- Vu Dân có khí huyết tinh thuần, hồn phách mạnh mẽ... Một người bình thường ngang với mười người trăm người bên ngoài... Sau khi chế luyện người trong cả thành các ngươi, Vạn Hồn Phiên của bản thánh tử cũng sẽ đại thành, lý do này có đủ không?

- Tà ma, chúng ta liều mạng với ngươi!

Trên người Đại Vu Vương có ánh sáng ngũ hành lập lòe, hóa thành một thanh trường kiếm năm màu nối liền thiên địa.

- Bảo văn ngũ hành à... Đúng lúc, ta còn thiếu một món Ngũ Hành Ma Giáp.

Trên mặt nam tử hiện ra nụ cười mỉm. Hắn lại vung Vạn Hồn Phiên, vô số âm hồn hiện lên ở xung quanh, mang đến quỷ khí khủng khiếp.

Nhất thời, cả tòa thành Ngũ Hành dường như đều rơi vào trong u minh.

Mà người cầm đầu ở trong những hồn phách đó không ngờ cũng là hồn của một vị Vu Vương!

Bình Luận (0)
Comment