Ngôn Hồng Tụ biết công tử nhà mình gần sáu mươi mới có thể Trúc Cơ, trong lòng không khỏi ớn lạnh, vội vàng nói:
- Trường Không cũng nhờ được linh khí của tông môn trợ giúp, mới tu hành hơi nhanh... Về phần Trúc Cơ, vẫn chỉ có thể dựa vào số mạng. Hy vọng công tử có thể giúp hắn. Nếu Trường Không may mắn đột phá Trúc Cơ thành công, sau này công tử ở trong Huyền Thiên Tông cũng có một người nói chuyện giúp, đây là chuyện lợi cả đôi bên.
- Ừ, nhưng... không thân không thích, sao ta phải ra tay giúp đỡ chứ?
Phương Tịch cảm nhận được lực tay của Hạ Hầu Oánh phía sau có phần thay đổi, hắn càng cười tươi hơn.
Ngôn Hồng Tụ liếc nhìn Ngôn lão thất.
Ngôn lão thất lập tức dập đầu:
- Lão già lấy danh nghĩa tộc trưởng của Ngôn gia bằng lòng giao công pháp, truyền thừa của Ngôn gia... cho tiền bối!
Dù sao Ngôn gia cũng là gia tộc Trúc Cơ, vẫn có chút nội tình.
Đáng tiếc, điều đó chỉ là chuyện nực cười đối với Phương Tịch.
Hắn hỏi vài câu, biết truyền thừa nòng cốt nhất của Ngôn gia chẳng qua là một bộ truyền thừa phù lục tiêu chuẩn cấp hai, hắn lập tức không hứng thú lắm.
Ngôn lão thất đoán ý qua lời nói và sắc mặt, bất chợt cắn răng:
- Ngoài ra... Ngôn gia ta bằng lòng lấy linh mạch cấp hai gán nợ!
Thành ý này khá tốt.
Phương Tịch còn chưa từng nghe nói có thể mua bán linh mạch cấp hai, nhưng giá trị của nó không kém gì Trúc Cơ Đan.
Dù sao, Trúc Cơ Đan bình thường có tiền cũng không mua được.
“Đáng tiếc... Cả Vạn Đảo Hồ cũng không có mấy người trả nổi.”
“Đồng thời... Bây giờ Vạn Đảo Hồ thật ra không thiếu linh mạch... Kim Quy Đảo vẫn để không, linh khí bên kia tốt hơn, còn là cấp hai trung phẩm...”
“Lại nói, cho ta một linh mạch cấp hai, ta có thể dùng được sao? Bây giờ, ta thậm chí còn không đi ra khỏi nửa Long Ngư Đảo!”
Cho dù Yêu Ma Thụ đang nhanh chóng trưởng thành, bây giờ chẳng qua khó khăn lắm mới có thể kéo rễ bao phủ gần nửa Long Ngư Đảo, phạm vi hoạt động của Phương Tịch cũng chỉ ở trong khu vực này.
Cần phải chờ đến mấy chục năm sau, nó mới có khả năng trải rộng bộ rễ ra cả Long Ngư Đảo.
Lúc này, cho dù bên ngoài có linh mạch cấp ba, hắn cũng không dùng được.
Ngôn gia tự cho rằng mình lấy ra thứ quý giá nhất để gán nợ, không biết giá trị của nó ở trong lòng Phương Tịch chẳng khác nào hòn đá ven đường.
- Gán nợ linh mạch thì hơi quá... Nói ra cũng không dễ nghe.
Phương Tịch lại nhấp một hớp linh trà, chọn lựa ở trong một đống ngọc giản lấy đi công pháp Trúc Cơ do lão tổ Ngôn gia tu luyện, còn có truyền thừa phù đạo tiêu chuẩn cấp hai cùng với một món linh vật cấp hai:
- Lại lấy ba thứ này là được rồi... Về phần ủng hộ à? Ta không thể chạy đi đánh sống đánh chết vì tu sĩ nhà ngươi được. Tối đa ra chút linh thạch... Ba thứ này ngang giá với một nghìn linh thạch, ngươi thấy thế nào?
- Công tử cao thượng!
Ngôn Hồng Tụ lập tức đáp ứng. Nàng biết cho dù cầm hết những của cái cuối cùng của nhà mình ra bán đấu giá, cũng chưa chắc có thể lấy được nhiều linh thạch như vậy.
Đây chính là công tử ra sức lớn giúp đỡ rồi.
Chỉ là... Không mời được một tu sĩ Trúc Cơ ra tay vẫn hơi thương tiếc.
Phải biết rằng, cho dù gom đủ thiện công, từ Huyền Thiên Tông nhận lấy Trúc Cơ Đan cũng phải xếp hàng.
Tổng hợp các loại tư chất linh căn, bối cảnh thế lực, công trạng tông môn… sau đó lần lượt đổi từ cao xuống thấp.
Nếu như gặp phải gia quyến của lão tổ Kết Đan hoặc chưởng môn chen ngang, vậy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Cho dù Tiểu Thập Cửu của Ngôn gia Ngôn Trường Không gom đủ thiện công, tất nhiên cũng không ở sát đầu trong danh sách nhận lấy Trúc Cơ Đan của Huyền Thiên Tông, vẫn hết sức nguy hiểm.
Nếu có một vị tu sĩ Trúc Cơ làm hậu trường, có thể thêm chút điểm vào bối cảnh... Đương nhiên, bối cảnh Trúc Cơ ở bên ngoài tông rõ ràng kém hơn có sư phụ Trúc Cơ trong môn phái làm chỗ dựa.
Tuy Ngôn Trường Không bái lạy một tu sĩ Trúc Cơ làm sư phụ, nhưng chỉ là đệ tử ký danh, còn là nhờ mối quan hệ của Ngôn Vô Tuất năm đó.
Chờ đến sau khi lão tổ Ngôn gia vừa chết, quan hệ lập tức xa cách, không thể ra sắc cho hắn đột phá Trúc Cơ.
...
- Công tử...
Hạ Hầu Oánh nhìn thấy bóng lưng hai người Ngôn gia rời đi, giọng nói mềm mại đáng yêu tới tận xương tủy lại khẽ vang lên ở phía sau lưng Phương Tịch, hơi thở giống như hoa lan thổi về phía rái tai của hắn:
- Ngài đối xử với nhà Hồng Tụ thật tốt...
- Thế nào? Tiểu nha đầu ngươi hâm mộ à?
Phương Tịch giơ tay ôm Hạ Hầu Oánh vào trong lòng trêu đùa.
- Đương nhiên... Nhà ta và hai nhà khác không phải không có tu sĩ tư chất tốt...
Hạ Hầu Oánh liên tục thở gấp, trong giọng nói lại kèm theo sự buồn bã, oán trách.
- Ừ, đáng tiếc bản công tử không tính đi Huyền Thiên Tông tặng người...
Đi đầu tư hai đệ tử ở Huyền Thiên Tông là đủ rồi.
Nhiều hơn nữa, chẳng lẽ mình thật sự là kẻ coi tiền như rác, ủng hộ xây dựng Huyền Thiên Tông không ràng buộc?