Trên thực tế, đối với tu sĩ ba nước, có thể luyện hóa nội đan Yêu Vương thành tu sĩ Giả Đan cũng là cơ duyên nổi bật...
“Tính ra như vậy, chờ đến khi Bạch Phong Chân Nhân tọa hóa, Bạch Trạch Tiên Thành không có lão tổ Kết Đan trấn giữ... Tuyệt đối sẽ rơi vào trong sóng gió lớn. Thậm chí Huyền Thiên Tông, Thanh Mộc Tông, Di Lăng Cốc cũng có thể sẽ ra tay!”
Bạch Trạch Tiên Thành thu hút rất nhiều tán tu, được xưng thánh địa giao dịch của tán tu, cướp đi bao nhiêu việc kinh doanh và dòng người từ trong Phường thị của ba tông?
Trước kia có Bạch Phong Chân Nhân trấn áp, bây giờ lại có chút phiền phức.
“Mạch Bạch Phong Sơn vẫn có thực lực. Lần trước gặp mặt, Âu Dương Chấn chính là Trúc Cơ hậu kỳ... Bây giờ hắn đột phá đến Trúc Cơ viên mãn cũng không kỳ quái. Hắn lại nắm giữ pháp bảo cấp ba Quỳ Ngưu Cổ này, còn trấn giữ trận pháp cấp ba... chắc hẳn vẫn có sức liều mạng.”
Ít nhất, Phương Tịch cảm thấy bọn họ muốn ngăn cản tông môn Kim Đan không phải là vấn đề quá lớn.
Chẳng qua... Nếu như ba tông môn Kết Đan lớn liên thủ, sợ rằng không đủ sức. Dù sao Âu Dương Chấn không phải là lão tổ Kết Đan!
Phần lớn tu tiên giả đều sẽ vì lợi ích cá nhân của mình, có thể ảnh hưởng bọn họ chỉ có thể là lợi ích.
Lần trước, Khương lão tổ trợ giúp Bạch Trạch Tiên Thành, chẳng qua là dưới thú triều không có trứng lành cùng với yêu đan cấp ba mà thôi.
Lần này, cho dù Huyền Thiên Tông ra tay với Bạch Trạch Tiên Thành, Phương Tịch cũng không cảm thấy kỳ lạ.
- Mưa núi sắp tới Phong Mãn Lâu...
- Thế nhưng ta trốn vào tiểu lâu thành từ lâu, cần gì quan tâm xuân hạ và thu đông của nó...
Phương Tịch suy nghĩ vậy, bắt đầu viết hai phong hồi âm.
Thư gửi cho Triển Đồ khá tùy ý, chỉ nói đến lúc đó có thể cho mượn hắn mấy trăm linh thạch, còn lại đều phải dựa vào bản thân hắn liều mạng.
Về phần thư gửi cho Ngôn Trường Không, hắn lại thận trọng hơn. Đầu tiên là cảm ơn đối phương đã thông báo tin tức, sau đó gửi quà tặng, mong hắn tiếp tục quan tâm tới phong vân ở Bạch Trạch Tiên Thành và thông báo cho mình.
Bây giờ, bên trong Huyền Thiên Tông có Trương Trúc Thịnh Trương lão tổ trấn giữ, người này xuân thu dài, thọ nguyên dư thừa, ngược lại vô cùng yên ổn.
Nói không chừng... Lại có tán tu thông minh đã sớm trốn vào Việt Quốc tránh nạn!
...
Một năm sau, tin tức liên quan tới Bạch Phong Chân Nhân đã được truyền đi sôi sục ở trong Việt Quốc. Cho dù ở trong Long Ngư Đảo luôn đóng kín cũng có người bàn tán.
Phương Tịch nghe được những lời đồn trong đó càng hoang đường hơn, thậm chí có người nói Bạch Phong Chân Nhân đã sớm tọa hóa.
“Thoạt nhìn... thượng tầng Việt Quốc sắp ra tay?”
“Hoặc là... mạch Bạch Phong Sơn truyền ra tin tức giả? Dù sao trước đây đối phương từng sử dụng chiêu này...”
“Chẳng qua... chuyện này liên quan gì đến ta. Ta cứ xem cho vui thôi...”
Phương Tịch thản nhiên ngồi ở trên đỉnh Trường Thanh Các nhìn cảnh từng bóng người bận rộn ở Linh Dược Cốc và bãi nuôi cá, tự nhiên cảm thấy nhàn nhã.
Đúng lúc này, lông mày hắn khẽ động và mở ra trận pháp.
Một Truyền Âm Phù màu xanh lục giống như chim cắt bay qua một vòng, bị hắn nắm trong tay.
Sau khi nghe vài câu ngắn ngủi, Phương Tịch biến sắc, để Huyền Mộc Đại Trận hiện ra một lối đi.
Một độn quang màu xanh bay xuống, khí tức đại biểu cho Trúc Cơ kia làm Thanh Giác Ngư Long ở trong bãi nuôi cá ngước đầu lên.
Độn quang màu xanh hạ xuống trước mặt Phương Tịch, trong đó hiện ra một vị tu sĩ Trúc Cơ.
Người này chừng ba mươi tuổi, để chòm râu dê, trên đầu búi tóc sử dụng trâm gỗ cắm qua, trên người mặc đạo bào cũ nát, còn đeo một hòm thuốc cũ nát giống như linh y trong phàm trần.
Quan trọng hơn, pháp lực của hắn không ngờ đạt đến Trúc Cơ trung kỳ!
- Tại hạ là Lưu Tam Thất, ra mắt Phương đạo hữu!
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ để chòm râu dê cười dài và nhìn về phía Phương Tịch thi lễ trước. Ánh mắt kín đáo liếc nhìn Phương Tịch và tán cây Yêu Ma Thụ cực lớn gần đó, sắc mặt thoáng thay đổi.
- Hóa ra là Lưu đạo hữu... Lúc ta ở Bạch Trạch Tiên Thành đã từng nghe nói qua về đại danh diệu thủ hồi xuân của Lưu đạo hữu, chỉ là không có duyên được gặp mặt...
Phương Tịch ôm quyền cười, mời Lưu Tam Thất vào Trường Thanh Các, lại lệnh cho Chung Hồng Ngọc đi rót trà.
Chờ đến khi hai người chủ và khách ngồi xuống, linh trà được đưa lên xong, Phương Tịch bưng lên Vân Long Trà uống một ngụm, lúc này mới hỏi:
- Lưu đạo hữu tới Long Ngư Đảo của tại hạ, không biết có chuyện gì quan trọng? Có phải muốn mua linh ngư hoặc phù lục, đan dược?
- Ôi...
Lưu Tam Thất cười gượng và khoát tay nói:
- Trên thực tế... Bản thân ta không thể ở lại Bạch Trạch Tiên Thành được nữa, muốn tìm một chỗ tránh nạn... Vạn Đảo Hồ này là nơi hẻo lánh, rất hợp ý ta... Thật sự không dám giấu, trước khi ta tới Long Ngư Đảo đã qua Phong Diệp Đảo, Nguyễn đảo chủ cao thượng, cho ta thuê Kim Quy Đảo ở tạm... Bởi vậy hôm nay ta qua đây cũng xem như tới thăm hàng xóm cho biết nhà!