Về phần trong này có bao nhiêu phần là do tông môn Kim Đan tính kế, vậy không cần phải nói ra.
- Đúng vậy... Ngay cả đệ tử thân tín cũng giấu tin tức. Kết quả mấy người chạy trong mấy năm nay chạy lại bị phỉ tu giết... Vị Bạch Phong Chân Nhân này cố ý che giấu tin tức, chắc hẳn cũng có ý muốn thử thách, không ngờ được lại là kết quả này... Chà chà...
Trong giọng nói của Ngôn Trường Không có phần hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
- Thật ra Bạch Trạch Tiên Thành đã ổn định trở lại, các tông môn cũng sẽ ra tay dẹp yên cục diện hỗn loạn... Nhóm người gây nhiễu loạn cuối cùng phải đi rồi.
Phương Tịch thở hắt ra một hơi.
Có tài nguyên phong phú ở Bạch Trạch Tiên Thành, ai muốn ở nơi thâm sơn cùng cốc chứ?
Càng không cần phải nói, Vạn Đảo Hồ vốn hỗn loạn là do những tán tu tới tránh họa gây ra!
- Ta phải chúc mừng Phương đạo hữu...
Ngôn Trường Không chắp tay, khẳng định suy đoán của Phương Tịch.
Hai người lại hàn huyên một lúc, Ngôn Trường Không mới nói tới chuyện mua hàng.
Lần này, hắn muốn mua lượng rất lớn, bao gồm số lượng lớn phù lục cấp hai, Tiểu Thanh Long có bao nhiêu cũng lấy...
Đồng thời, giá cả đưa ra rất hậu đãi. Phương Tịch tính toán sơ qua đã biết lần này Ngôn Trường Không không kiếm được bao nhiêu linh thạch, thuần túy là làm chạy chân không công, thậm chí còn hơi thiệt.
“Người này...”
Phương Tịch liếc nhìn Ngôn Trường Không, sau đó đáp ứng khoản giao dịch này.
Rất rõ ràng, Ngôn Trường Không cũng tới vì Hắc Phong Sát trên tay hắn.
Tuy trong nói chuyện với nhau, người này không nhắc một chữ nào tới Ngôn Hồng Tụ, nhưng bản thân hắn ở đây đã biểu lộ thái độ.
Phương Tịch nhìn bóng lưng Ngôn Trường Không từ biệt rời đi, ánh mắt chớp động:
“Đồng thời... Hắn cũng không cần bôi nhọ Triển Đồ. Mình đứng ở chỗ này là ví dụ tốt nhất cho vết xe đổ... đầu tư cho đệ tử tông môn chính là bánh bao thịt đánh chó!”
“Nhân tính... quả nhiên là một thứ phức tạp.”
“Các ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy ta nên ban thưởng Hắc Phong Sát? Ta chạy tới Bạch Trạch Tiên Thành bán đấu giá, hoặc dứt khoát tự mình chế luyện thành linh khí không được sao?”
Trong lòng hắn thầm phỉ nhổ một câu, cũng đã có quyết định.
...
Mấy ngày sau, Phương Tịch gọi Triển Đồ tới.
- Bái kiến đảo chủ!
Triển Đồ cúi người hành lễ, trên phương diện lễ nghi không thể soi moi, rất đúng chỗ.
“Hắc Phong Sát cho người này sẽ có khả năng thu lợi thật sự lớn hơn... Dù sao của tư chất tốt, thật sự có khả năng đi xa hơn trên đại đạo...”
“Đáng tiếc... Ta là người quan tâm tới lợi ích sao?”
Trong lòng Phương Tịch thầm cười lạnh lại không hề lộ ra:
- Triển Đồ, ngươi chung quy cũng từ Long Ngư Đảo ta đi ra. Lần này ngươi đột phá Trúc Cơ, bản đảo chủ bằng lòng cho ngươi mượn năm trăm linh thạch. Chỉ cần ngươi ký kết khế ước, xin thề sẽ trả cả vốn lẫn lời là được rồi.
Đối với tu sĩ không có hy vọng về đại đạo, có lẽ lời thề tâm ma còn không đáng một xu.
Nhưng Triển Đồ có thể sẽ đạt tới Trúc Cơ, lúc đột phá cảnh giới lớn này, nếu tâm hồn có thiếu sót, tất nhiên sẽ khiến xác suất thành công giảm đi rất nhiều!
- Phương lão tổ...
Triển Đồ ban đầu vốn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói nữa, chỉ thi lễ:
- Cảm ơn đảo chủ... Tại hạ bằng lòng phát ra lời thề tâm ma!
- Ngươi không tệ...
Phương Tịch nhìn người này thức thời như vậy, ngược lại chỉ điểm tâm đắc về Trúc Cơ một lúc, khiến cho Triển Đồ vui mừng, cầm năm trăm linh thạch từ biệt rời đi.
- Công tử...
Chờ đến sau khi Triển Đồ rời khỏi, Phương Tịch sai người gọi Ngôn Hồng Tụ tới.
Ngôn Hồng Tụ nhìn Phương Tịch, trong mắt đầy vẻ lo lắng bất an.
- Bây giờ, ngươi đã là Luyện Khí viên mãn, cũng sắp tới đại nạn sáu mươi, ngươi có dám thử đột phá Trúc Cơ một lần không?
Phương Tịch cười và hỏi một câu.
- Cảm ơn đại ân của đảo chủ, nô tỳ muốn đột phá Trúc Cơ!
Ngôn Hồng Tụ lập tức quỳ xuống và dập đầu nói.
Đột phá Trúc Cơ mà không có Trúc Cơ Đan, chỉ sử dụng linh vật Trúc Cơ, thất bại cũng có khả năng thân chết đạo tiêu.
Càng không cần phải nói tới bây giờ Ngôn Hồng Tụ đã gần cửa ải sáu mươi, thật ra cũng giống với Phương Tịch trước đây.
- Nếu vậy, ta lại ban tặng bình Hắc Phong Sát Tinh Túy cho ngươi.
Phương Tịch gật đầu, ném bình ngọc chứa đầy chất lỏng màu đen qua:
- Nhớ kỹ... lúc Trúc Cơ phải tránh phân tâm, trong lòng hoàn toàn không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, linh lực hoá lỏng...
Ngôn Hồng Tụ đang cầm bình ngọc cố bĩnh tĩnh, ghi nhớ từng câu từng chữ Phương Tịch chỉ đạo.
- Lúc đột phá Trúc Cơ, linh áp bên ngoài cũng sẽ ảnh hưởng...
Phương Tịch làm người tốt thì làm đến cùng, mỉm cười nói:
- Chờ tới lúc ngươi đột phá Trúc Cơ, ta sẽ bố trí cho ngươi một Tụ Linh Trận Pháp, làm cho linh khí của phòng bế quan đột phá tới cấp ba hạ phẩm...
Viền mắt Ngôn Hồng Tụ đỏ hoe, rời đi. Hạ Hầu Oánh lại bước đến:
- Công tử...
- Ta luôn đối xử rất tốt với người bên cạnh. Nếu ngươi đến Luyện Khí viên mãn, ta cũng sẽ giúp đỡ ngươi đột phá Trúc Cơ...
Phương Tịch lắc đầu:
- Đáng tiếc...
Hạ Hầu Oánh nghe vậy, không khỏi buồn bã…