Phương Tịch phẩy tay áo chắn gió cách người ba trượng, thân hình lóe lên, đi tới trước phòng bế quan.
- Mở!
Hắn khẽ quát, cấm chế trong gian phòng đá lập tức sụp đổ, cửa đá mở ra.
Phương Tịch đi vào trong đó, chỉ thấy đến Ngôn Hồng Tụ ngã trên bồ đoàn, mặt vàng như giấy.
- Ôi...
Hắn cúi đầu và thở dài một tiếng, đặt tay lên giữa lưng của Ngôn Hồng Tụ, rót pháp lực Thanh Mộc Trường Sinh Công vào chữa thương cho nàng.
- Công tử... Xin lỗi...
Ngôn Hồng Tụ rên lên một tiếng, hai mắt mở ra, trên gương mặt ảm đạm.
Nàng đột phá Trúc Cơ thất bại!
Phụ hy vọng của gia tộc, Ngôn Trường Không, thậm chí là công tử!
“Xem ra... Một sát khí tăng thêm xác suất Trúc Cơ thật sự quá thấp.”
Phương Tịch không có vẻ gì đau lòng. Hắn cảm thấy vận khí của Ngôn Hồng Tụ coi như không tệ.
Ít nhất có mình kịp thời trợ giúp, nàng đột phá Trúc Cơ thất bại nhưng không đến mức kinh mạch đứt từng đoạn mà chết!
Chẳng qua, trước đó nữ tử này mạo muội phát động nguyên khí để thi triển bí pháp, không tránh khỏi hao tổn quá nhiều thọ nguyên và nguyên khí.
Ở trong thần thức của hắn, cảnh giới của nữ tử này đang không ngừng giảm xuống, pháp lực điên cuồng tiết ra, rơi xuống Luyện Khí tầng bảy.
Nếu không phải nàng đã dùng qua Cố Nhan Đan, lúc này không chừng gương mặt cũng sẽ già yếu hơn.
Có thể nói kết quả này quá thê thảm!
“Giằng co, cuối cùng tranh được một kết quả như thế, cũng không biết tâm trạng của các nàng thế nào...”
Phương Tịch đi ra khỏi phòng bế quan, bảo Hạ Hầu Oánh dẫn Ngôn Hồng Tụ đi tiếp tục chữa thương. Hắn nhìn về phía Chung Hồng Ngọc.
Dù sao nữ tử này còn trẻ, trong mắt hiện ra vẻ chấn động và sợ hãi.
- Dì Hồng Tụ ngươi cũng coi như cầu nhân được nhân, ngươi thu thập một lúc, ngày mai ra khỏi đảo...
Phương Tịch khoát tay:
- Hy vọng nàng có thể cho ngươi vài phần kinh nghiệm, để cho đại đạo của ngươi sau này càng trôi chảy hơn. Ngươi phải nhớ kỹ... vừa ra khỏi đảo này thì cần phải cẩn thận.
- Cảm ơn đảo chủ, ta biết rồi.
Chung Hồng Ngọc nghiêm túc thi lễ.
...
Ngày hôm sau, Chung Hồng Ngọc phát ra lời thề tâm ma và mang theo một nghìn linh thạch do Phương Tịch trợ giúp cùng mấy tấm phù lục bảo toàn tính mạng, đi ra khỏi Long Ngư Đảo.
Cuộc sống của Phương Tịch đã khôi phục lại những ngày bình yên.
Chỉ là sau khi rơi vào bình cảnh, bất kể bình thường hắn tu luyện thế nào, cũng không có cách nào khiến pháp lực tiến bước được nữa.
Bởi vậy, Phương Tịch dứt khoát dừng tu hành, tập trung phần lớn thời gian mỗi ngày vào Trường Sinh Thuật.
Sau Trường Sinh Thuật, hắn lại nghiên cứu trận pháp cùng với phù lục.
Về phần luyện đan thuật?
Cho dù có Lưu Tam Thất ở Kim Quy Đảo, hắn có thể thỉnh thoảng giao dịch được linh dược trăm năm quý trọng, nhưng số lượng Phương Tịch mở lò vẫn rất ít.
Dược liệu không đủ, tất nhiên nâng cao tương đối thong thả.
Ngược lại về phù lục, chữ triện màu bạc của Ất Mộc Pháp Thân càng thêm hoàn chỉnh. Bây giờ, Phương Tịch cảm giác thành tựu phù lục của bản thân đang không ngừng tinh tiến.
Dù sao, hắn còn có truyền thừa phù lục của Trần Bình để tham khảo. Vị thiên tài này đã mơ hồ chạm đến bảo phù cấp ba. Hắn còn có thể quan sát Đan Nhã ở Tàn Phiến Thế Giới chế tạo phù hằng ngày, tiếp thu kinh nghiệm.
Với các loại nhân tố kết hợp, trình độ phù lục của Phương Tịch đột nhiên tăng mạnh, đạt tới cấp hai trung phẩm, đuổi kịp trình độ luyện đan của hắn.
Nếu như hắn tập trung nghiên cứu thêm mấy chục năm, cấp hai thượng phẩm cũng không phải là hy vọng xa vời.
Tu luyện không có năm tháng.
Phương Tịch vẫn ở trong Long Ngư Đảo, thỉnh thoảng viết thư liên lạc với mấy vị đồng đạo.
Trong lúc đó, Ngôn Trường Không cũng có gửi thư qua, nói Triển Đồ đã đột phá Trúc Cơ thành công.
Người này có thuộc tính linh căn không tệ, lại có bản lĩnh luyện đan, cộng thêm Phương Tịch giúp đỡ, cùng với mượn thiện công từ sư phụ, đồng môn, việc hắn đột phá Trúc Cơ thành công cũng không phải là khó tin.
Phương Tịch nhận được tin tức, cũng chỉ cười cho qua chuyện mà thôi.
Thời gian đảo mắt lại qua mười năm.
Dưới Yêu Ma Thụ.
- Ất Mộc rót ta...
Phương Tịch quan sát bên trong trước, lại phát giác phần lớn chữ triện màu bạc trong cơ thể đã hoàn thành, chỉ thiếu một phần cuối cùng.
Trong lòng hắn không hiểu nhưng không chỉ vì cái trước mắt mà vẫn từng bước tu luyện Trường Sinh Thuật.
Đến hôm nay, chút chữ triện màu bạc cuối cùng đã được hoàn thiện.
Ầm ầm!
Vào giờ phút này, thức hải của Phương Tịch nổ mạnh, cả người lập tức thất thần.
Trong lúc hoảng hốt, hắn hình như hóa thành một gốc cây viễn cổ, mọc rễ, nảy mầm, sinh trưởng ở trên một mảnh đất hoang... Sau khi trải qua năm tháng luân chuyển, bốn mùa nóng lạnh, không ngừng luân hồi... Cuối cùng, hắn lớn lên thành một gốc thần thụ cành lá tươi tốt, giống như Kiến Mộc vậy!
- Ta trồng cây gần năm mươi năm, bây giờ là một trăm bốn mươi tuổi... Ất Mộc Pháp Thân cuối cùng đã thành!