Tâm trạng Phương Tịch đang tốt, lười tính toán với hắn, cũng thu luôn Khổ Tâm Lan.
- Đảo chủ, đây là Thái Thúc Hồng. Ngươi đừng thấy hắn trẻ tuổi, nhưng hắn đã là Linh Thực Phu cấp một trung phẩm... Lại có linh căn thượng phẩm kim...
Hạ Hầu Tôn nhìn thấy Phương Tịch sắp đi, vội vàng kéo một người thiếu niên trông chất phác phía sau ra:
- Ngươi còn không mau bái kiến đảo chủ?
- Thái Thúc Hồng bái kiến đảo chủ đại nhân!
Thiếu niên mặc pháp bào bằng đay cung kính hành lễ.
Vị này chính là tiểu thiên tài được ba nhà chờ rất nhiều năm, cuối cùng mới chờ được.
Sau đó, Hạ Hầu Tôn lui xuống, có khả năng lớn là người này thay thế.
- Ừ, làm rất tốt...
Phương Tịch cổ vũ một câu theo thường lệ, sau đó trở về bế quan.
...
Trong phòng bế quan, trong ngón tay Phương Tịch có ánh sáng màu xanh ngọc bích lập lòe. Ất Mộc Thần Quang không ngừng rơi vào bộ rễ của Khổ Tâm Lan.
Sắc mặt hắn chăm chú lại nghiêm túc, bất giác đã qua mấy canh giờ.
- Được rồi...
Chờ đến khi hắn dừng Ất Mộc Thần Quang, chỉ thấy vết thương trên rễ của Khổ Tâm Lan không ngờ đã không cánh mà bay, rễ vốn héo rũ cũng tiếp tục sinh trưởng.
Chỉ cần lại tưới linh thủy, sức sống nhất định có thể một lần nữa tỏa sáng!
- Tối thiểu phải là Linh Thực Phu cấp hai thượng phẩm, thậm chí cấp ba ra tay mới có thể cứu được loại linh thực này trở về nhỉ?
Phương Tịch lẩm bẩm:
- Ất Mộc Thần Quang này không những có thể dùng để đấu pháp, dùng để tẩm bổ linh dược cũng rất tốt...
Trong lòng hắn không khỏi đột nhiên hiện ra bóng dáng của Lưu Tam Thất: Nếu là người này đại khái cũng cứu được, nhưng ta không chuyên theo đạo Linh Thực Phu...”
Sau khi thử hiệu quả chữa trị linh dược của Ất Mộc Thần Quang xong, Phương Tịch nhìn về phía Huyền Châu Thảo một năm.
Cỏ này có lá màu xanh ngọc bích, ở trên lá mọc một viên trân châu đại biểu cho số năm.
Vẻ mặt Phương Tịch trở nên trịnh trọng, phát động Ất Mộc Thần Quang hóa thành từng chất lỏng màu xanh biếc tiến vào bộ rễ của Huyền Châu Thảo.
Trong mật thất, ánh sáng màu xanh lục lập tức sáng ngời.
Tiếp theo, chờ đến khi sắc mặt hắn có phần tái nhợt và rút ngón tay về, không ngờ trên lá Huyền Châu Thảo này đã mọc ra quả trân châu thứ hai, đại biểu nó đã đột nhiên tăng thêm một năm, biến thành một gốc Huyền Châu Thảo hai năm!
- Quả nhiên, Ất Mộc Thần Quang còn có hiệu quả thúc linh dược... nhưng tiêu hao cũng rất lớn. Ta thúc Huyền Châu Thảo một năm, gần như tiêu hao một năm thọ nguyên... Được một mất mười!
Phương Tịch suy nghĩ và bắt đầu thúc Hóa Long Tham.
Số năm của Hóa Long Tham được quyết định bởi tham văn trên nhân tham.
Chẳng qua Phương Tịch phát hiện, lúc mình thúc giục chín gốc linh dược này, tuổi thọ của mình không ngờ còn tiêu hao mạnh hơn Huyền Châu Thảo, gần như tốn hơn một năm thọ nguyên mới có thể thúc nó lên một năm.
- Các loại linh dược càng cấp cao, tiêu hao thọ nguyên càng nhiều...
- Đáng tiếc... Trừ khi là tuyệt thế kỳ trân gì đó, bằng không ngay cả ta đều luyến tiếc sử dụng thọ nguyên đổi lấy dược linh...
Sau khi thử hiệu quả xong, Phương Tịch luyện những linh dược này thành linh đan, xem như kiểm tra dược tính đồng thời hủy thi diệt tích.
Phương Tịch đi từ trong phòng luyện đan ra, trong lòng không hiểu sao hiện ra một suy nghĩ:
- Nếu như người tu luyện Trường Sinh Thuật đã luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, ngược thúc linh căn thiên địa của bản thân thì sẽ thế nào?
Trong phút chốc, trong lòng hắn lại hiện ra đáp án:
- Sẽ trực tiếp chết già! Cho dù Ất Mộc Pháp Thân có hiệu quả tăng thêm thọ nguyên nhưng tuyệt đối không nhiều... Muốn luyện thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể sau này thì cần dược linh linh căn chục nghìn năm, căn bản không đủ!
- Cho nên, vẫn là năng lực tăng thêm thọ nguyên của Yêu Ma Thụ quá mức nghịch thiên... Vật trong giới này quả nhiên không phải có thể bằng được!
Sau khi luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, Phương Tịch không cắt đứt liên hệ đại chu thiên với Yêu Ma Thụ.
Dù sao đã đến mức này, Phương Tịch tất nhiên rất chờ mong vào Vạn Cổ Trường Thanh Thể - tầng cuối cùng của Trường Sinh Thuật.
Đây chính là thể chất chỉ từng xuất hiện ở trong truyền thuyết, có thể tăng chục nghìn năm thọ nguyên, nhất định sẽ thành tiên!
Nếu hắn có thể trồng ra, đại đạo tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.
Phương Tịch ngồi xếp bằng trong phòng bế quan, tay bấm pháp quyết, đang tu luyện.
- Hả?
Chỉ là sau khi nhập định một lát, hắn lại mở mắt ra:
- Không thích hợp... Tuyến đường vận hành pháp lực này làm sao vậy?
Sắc mặt Phương Tịch không ngừng thay đổi, lại tiến vào cảnh giới nhập định.
Sau khi hắn không ngừng thu nạp linh khí bên ngoài vận chuyển ở trong kinh mạch, thần thức của hắn cũng cẩn thận quan sát bên trong bản thân, phát hiện ra điểm khác biệt.
- Điều này... Công pháp Thanh Mộc Trường Sinh Công không ngờ có vài chỗ rất nhỏ bắt đầu tự mình vận chuyển... Không, hoặc nói là bị Ất Mộc Pháp Thân của ta cưỡng bách, làm ra một vài thay đổi...
- Điều này... Tốt hay xấu?