- Vậy bọn ta nên làm thế nào cho phải?
Nguyễn Tinh Linh nhìn về phía Phương Tịch.
- Ba người các ngươi có thể tạo thành tiểu đội, cùng nhau trông coi... Đồng thời đưa bộ phận thân tộc và đệ tử đến Long Ngư Đảo.
Phương Tịch cười cười:
- Dù sao ta không đi bí cảnh, vừa vặn giữ nhà cho các ngươi, cam đoan đường lui không lo... Trừ cái đó ra còn làm chút sinh ý!
- Sinh ý gì?
Lưu Tam Thất hiếu kỳ hỏi.
- Vạn Đảo Hồ tương lai quần tu hội tụ, còn có rất nhiều tu sĩ trung cấp cao cấp, cần động phủ, linh mễ, còn có phù lục, pháp khí... khi thăm dò di tích tiêu hao, đều cần lân cận bổ sung, thiếu khuyết chỗ mậu dịch. Mà Bảo Chu Phường Thị chỉ có linh mạch cấp một, hơn nữa khoảng cách quá xa...
Phương Tịch mỉm cười:
- Không bằng mở lại Linh Không Phường Thị, đến lúc đó chỉ là thuê động phủ, cũng thu được số tiền lớn!
Kẻ đào vàng chưa hẳn kiếm được tiền, nhưng các ngành dịch vụ ở bên cạnh mỏ vàng, thì tuyệt đối là kiếm đầy bồn đầy bát!
Việc này, chắc hẳn Ngôn gia cũng sẽ toàn lực ủng hộ.
- Cái này... Ngược lại rất có triển vọng.
Ánh mắt của Nguyễn Tinh Linh sáng lên.
So với vào di tích đánh sống đánh chết, mở phường thị an toàn hơn nhiều, còn thuận tiện kiếm lời linh thạch.
- Ta có thể ra một trận pháp cấp hai thượng phẩm, chiếm ba thành cổ phần, còn lại Nguyễn tiên tử cùng Lưu đạo hữu, Chung tiên tử chiếm hai thành, một thành cho Ngôn gia...
Phương Tịch nói ra đề án của mình:
- Bình thường chỉ cần có một vị Trúc Cơ tọa trấn phường thị là được... Đương nhiên, ta ra trận pháp, nên sẽ không đi tọa trấn.
- Việc này... Ngược lại có thể thực hiện, Ngôn gia cũng sẽ nguyện ý.
Lưu Tam Thất suy nghĩ, vậy mà phát hiện kế sách này không tệ.
Thừa dịp khoảng thời gian di tích Phỉ Thúy Đảo phát hỏa, dòng người tăng lên, có thể kiếm không ít linh thạch!
Huống chi... Có tán tu khả năng gặp may mắn thu hoạch được bảo vật cũng không tự biết, ở trong phường thị giá rẻ bán đi.
Đây đều là cơ duyên của những người quản lý như bọn hắn!
Kỳ thật nếu bàn về an toàn cùng linh khí dồi dào, đương nhiên vẫn là ở trên linh đảo tu luyện càng thêm thích hợp.
Nhưng mấy người Phương Tịch khác biệt, không nguyện ý hang ổ nhà mình bị ra vào tấp nập.
Đồng thời năm đó Linh Không Đảo có thể được xem như phường thị, tự nhiên vị trí cực kỳ thích hợp.
Bởi vậy chuyện này cứ định ra như thế.
Mấy ngày sau, Ngôn Đông Thanh mặt mũi tràn đầy quái dị đi vào Long Ngư Đảo, nhìn thấy tứ đại Trúc Cơ đều đồng ý mở phường thị, tự nhiên liên tục gật đầu, cam đoan Ngôn gia nhất định toàn lực ủng hộ.
Phương Tịch đã sớm biết kẻ này là người thông minh, phân cho hắn một thành cổ phần, để hắn làm người quản lý phường thị là dư xài.
Hắn từ trong khố phòng lấy ra một bộ Lục Huyền Quy Giáp Trận, giao cho Nguyễn Tinh Linh.
Trận này là cấp hai thượng phẩm, đến từ trận pháp truyền thừa của Tống gia, Thủy thuộc tính, bố trí ở trên linh mạch cấp hai của Linh Không Đảo, lại có một vị Trúc Cơ tọa trấn, ứng phó tình huống bình thường hẳn đầy đủ.
Đương nhiên, bây giờ quần tu hội tụ, chỉ sợ phỉ tu cũng không ít, càng khả năng có Phá Cấm Phù cấp hai.
Nhưng Phương Tịch đã sớm nói với ba vị Trúc Cơ, nếu chuyện không thể làm, đại khái có thể từ bỏ phường thị trực tiếp chạy trốn.
Nguyễn Tinh Linh cùng Lưu Tam Thất đều là Trúc Cơ trung kỳ, vấn đề không lớn.
Duy nhất đáng lo, ngược lại là thủ hạ Chung Hồng Ngọc của Phương Tịch.
Nàng dù sao mới vừa Trúc Cơ, pháp lực còn không thâm hậu, cũng chưa từng tu luyện pháp thuật uy lực lớn.
Bất quá dựa vào Phương Tịch cho mấy tấm phù lục cấp hai, phối hợp Thiểm Không Thuật xuất kỳ bất ý, bảo mệnh hẳn không sao.
Sau Trường Thanh Các.
Dưới Yêu Ma Thụ.
Nương theo Phương Tịch yên lặng vận chuyển Thanh Mộc Trường Sinh Công, từng tia linh khí dọc theo kinh mạch hoàn toàn mới du tẩu một vòng, trở lại đan điền khí hải.
Một giọt pháp lực thể lỏng ngưng tụ, hợp vào trong thủy cầu ở giữa, khiến cho nó nhìn càng giống như bích ngọc.
- 150 tuổi... hai trăm hai mươi giọt pháp lực thể lỏng, tốc độ tu hành nhanh hơn trước đó bốn lần... Đây là bị linh mạch giới hạn, nếu ở trên linh mạch cấp ba, còn có thể càng nhanh!
- Ất Mộc Pháp Thân, không hổ là linh thể trong truyền thuyết!
- Nếu linh căn có thể lại ưu việt một chút, cũng không biết sẽ nhanh cỡ nào...
Phương Tịch mở mắt, hình xăm Yêu Ma Thụ duỗi ra vô số xúc tu, bắt đầu tu luyện Trường Sinh Thuật.
Đối với Vạn Cổ Trường Thanh Thể, hắn tự nhiên rất có hứng thú.
Nhưng bây giờ kiên trì mười năm, cơ hồ không có cảm giác hay biến hóa gì.
- Trường Sinh Thuật quý ở thay đổi một cách vô tri vô giác... Dù là Thanh Mộc Linh Thể hay Ất Mộc Pháp Thân, cũng là sau khi hoàn toàn thành tựu mới có biến hóa thoát thai hoán cốt, có lẽ Vạn Cổ Trường Thanh Thể đã có biến hóa, chỉ là quá mức yếu ớt, ta còn không cảm ứng được mà thôi...
Phương Tịch yên lặng an ủi mình.