Về phần Nguyễn Tinh Linh?
Phương Tịch cân nhắc một phen, mới nói cho nàng không nên liều lĩnh, nếu gặp phải trận pháp và cấm chế khó chơi, có thể thỉnh giáo mình.
Dù sao Nguyễn Tinh Linh đã sớm biết thân phận Trận Pháp Sư của mình.
Đồng thời còn rất thông minh, biết được đạo lý im lặng phát tài.
Nếu lần này ở trong di tích thu được cơ duyên Kết Đan, cũng không tệ.
- Hỏi Thiên Đạo mênh mông, ai có thể thành tiên?
Hắn thở dài, phong ấn ngọc giản, sau đó giao cho Ngôn Doanh:
- Đưa đến cho ba vị Trúc Cơ ở Linh Không Đảo, đồng thời đưa lượng lớn tài nguyên qua...
Bây giờ Linh Không Phường Thị là địa phương nóng nhất Vạn Đảo Hồ.
Mặc dù là Long Ngư Đảo, cũng không ngừng vận chuyển linh mễ, phù lục, linh đan qua giao dịch...
Ngay cả Phương Tịch cũng nhịn không được cắt xén thịt Thái Tuế cùng khẩu phần lương thực của Yêu Ma Thụ đưa qua bán, dù sao cũng phải làm dáng một chút.
Mà bất luận tu tiên giả nào học được một môn tu tiên tứ nghệ, ở trong Linh Không Phường Thị đều sẽ bận đến chân không chạm đất.
Đặc biệt là Trận Pháp Sư!
Chạm tay có thể bỏng, trở thành nhân vật khăn mời nhất khi thăm dò di tích!
Mặc dù chỉ là Trận Pháp Sư cấp một, cũng ăn ngon uống sướng, thời gian trải qua rất thoải mái.
Cái này khiến Trận Pháp Sư cấp ba như Phương Tịch đỏ mắt.
Bất quá ngẫm lại những Trận Pháp Sư cấp một này, hoặc phải đi di tích đặt mình vào nguy hiểm, hoặc vật liệu luyện chế trận kỳ, trận bàn còn phải mua ở trong phường thị, kết quả vẫn là kiếm linh thạch cho mình, Phương Tịch liền rộng lượng cười một tiếng, mặc cho bọn hắn chơi đi...
...
Ngày hôm nay.
Ngoài Long Ngư Đảo.
Gió lốc màu xanh xuyên không phá mây, hóa thành một con linh sủng loài rắn sau lưng mọc cánh chim, trên đó ẩn ẩn đứng một người.
- Là Yêu Thú Trúc Cơ... Còn có tu sĩ Trúc Cơ!
Trên bến tàu Long Ngư Đảo, không ít phàm nhân nhìn thấy nhưng không quá kinh ngạc.
Không nói đảo chủ của bọn hắn cùng Chung Hồng Ngọc là tu sĩ Trúc Cơ, từ khi phát hiện di tích đến nay, tu sĩ Trúc Cơ đến Vạn Đảo Hồ cũng không phải số ít.
Dĩ vãng khó mà nhìn thấy Trúc Cơ độn quang, bây giờ không nói chỗ nào cũng có, nhưng tuyệt đối không hiếm.
Khiến cho những đảo chủ Luyện Khí hậu kỳ kia câm như hến, đều nghiêm khắc ước thúc người nhà và thuộc hạ của mình, sợ bây giờ không cẩn thận đụng vào tấm sắt, gây ra kết cục diệt môn.
- Tốt một hòn đảo sinh cơ bừng bừng.
Nhìn bến tàu bận rộn, còn có ruộng đồng cách đó không xa, Viên Phi Hồng không khỏi cảm khái, kích hoạt một đạo Truyền Âm Phù.
Không bao lâu, nương theo Long Ngư trường hống, Phương Tịch chân đạp Thanh Giác Ngư Long, đi vào giữa không trung nghênh đón:
- Viên huynh, đã lâu không gặp...
- Đúng vậy... Đã lâu không gặp.
Viên Phi Hồng nhìn Phương Tịch cùng trước đó cơ hồ giống nhau như đúc, không chút già yếu, ngược lại giống như càng sống càng trẻ, không khỏi cảm khái:
- Ta già rồi...
Phương Tịch quan sát Tam Thập Thiếu của Bạch Trạch Tiên Thành, phát hiện hắn đã là bộ dáng trung niên, tu vi đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, cũng chính là Trúc Cơ tầng sáu.
Tính toán thời gian, song phương đã sáu mươi năm không gặp, trong lúc này Bạch Trạch Tiên Thành phát sinh không ít sự tình, khiến cho tóc mai của vị Tam Thập Thiếu này hơi sương trắng.
- Rống rống!
Đại Thanh cũng rất hưng phấn, chào hỏi linh sủng của Viên Phi Hồng.
Năm đó đối phương là Trúc Cơ Đại Yêu, nó chỉ là một con cá ướp muối, bây giờ cũng coi như phát đạt!
- Ha ha... Xem ra linh thú nhà ngươi rất thích Tiểu Thanh.
Viên Phi Hồng giẫm mạnh Dực Xà dưới chân, để nó và Đại Thanh đi chơi, mình thì theo Phương Tịch đi tới Trường Thanh Các.
Ngôn Doanh dâng linh trà, sau đó cẩn thận lui ra.
- Ai... Tiểu đệ thật hâm mộ Phương huynh, ở Long Ngư Đảo làm ruộng nuôi cá, có mỹ tỳ làm bạn... Thời gian trải qua thoải mái tiêu dao...
Viên Phi Hồng uống một ngụm linh trà, tựa hồ chân tâm thật ý cảm thán.
Trước đó Bạch Trạch Tiên Thành hỗn loạn, thậm chí mấy vị sư huynh đệ bỏ trốn, một vị vẫn lạc, để cho hắn cảm khái, càng bởi vì lao tâm lao lực, tu vi dừng bước ở Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí còn sớm sinh ra tóc bạc!
Rõ ràng hắn mới chừng 100 tuổi, còn có hơn 100 năm thọ nguyên, nhưng hiện tại lại bắt đầu già yếu?
Phương Tịch thấy vậy, cũng không khỏi cảm khái.
Sau đó lại hiếu kỳ hỏi:
- Viên huynh tới đây, hẳn là vì sự tình di tích Cửu Diệp Phái?
- Phải, lần này không chỉ ta, ngay cả sư huynh Âu Dương Chấn cũng tới...
Viên Phi Hồng cười khổ:
- Bây giờ chúng ta tạm nghỉ ở Linh Không Phường Thị, tiểu đệ nhớ tới giao tình lúc trước với Phương huynh, nên cố ý đến đây bái phỏng...
Mặc dù thương thế của Bạch Phong chân nhân khỏi hẳn, nhưng dù sao bản thân trọng thương, tổn hao nhiều nguyên khí, làm không tốt sẽ giảm thọ.
Đồng thời thọ nguyên của lão nhân này vốn không lâu, trải qua giáo huấn lần trước, nên hẳn sẽ cân nhắc sự tình bồi dưỡng người thừa kế.