Long Ngư Đảo.
Trường Thanh Các.
Phương Tịch đang uống rượu làm vui thì nhìn thấy Chung Hồng Ngọc vội vàng chạy đến, trong tay còn cầm một ngọc giản.
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn lại uống một chén, thuận miệng hỏi.
- Linh Không Đảo bộc phát quỷ triều, cầu viện chúng ta!
Chung Hồng Ngọc cung kính trả lời.
- Linh Không Đảo này quả nhiên phong thuỷ không tốt, đây là lần thứ mấy rồi?
Sau khi trêu ghẹo một câu, thần sắc Phương Tịch cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn đương nhiên biết được, cũng không phải Linh Không Đảo phong thuỷ không tốt, mà là quỷ vật trong đó có linh trí tương đối cao, cũng có Quỷ Tu Kết Đan ở phía sau màn thao túng, đương nhiên thành quả hồng nhặt mềm bị bóp.
Đồng thời, quỷ triều như vậy nói không chừng còn có mục đích khác!
- Nhưng bất luận là bao vây đánh tiếp viện hay là có âm mưu khác.
- Ta cũng chỉ một điểm, lấy bất biến ứng vạn biến.
Phương Tịch suy nghĩ một phen, mở miệng nói:
- Truyền tin cho Phong Diệp, Kim Quy nhị đảo tuân thủ nghiêm ngặt đại trận, không cần ra ngoài. Linh Không Đảo dù sao cũng thuộc về bên ta nên cứu viện, Hồng Ngọc, ngươi cùng Thanh Giác Ngư Long cùng tiến về trợ giúp.
Hắn nghĩ nghĩ, vỗ túi trữ vật, một hộp ngọc nổi lên.
Trên hộp còn dán Phù lục chuyên dùng phòng ngừa linh khí.
Phương Tịch mỉm cười, giao nó cho Chung Hồng Ngọc:
- Vật này cho ngươi phòng thân, lần này đi đường cẩn thật.
- Vâng!
Nhìn thấy Phương Tịch trịnh trọng như vậy, Chung Hồng Ngọc không khỏi nghiêm túc xác nhận.
Chờ đến khi Chung Hồng Ngọc lui xuống dưới Phương Tịch lại gõ gõ chuông nhỏ, gọi Ngôn Doanh:
- Đi mời Hồng khách khanh đến đây!
Mặc dù Viên Phi Hồng định cư ở Long Ngư Đảo, nhưng dù sao cũng phải nể mặt Huyền Thiên Tông, sửa họ “Hồng” còn mang một tấm mặt nạ đồng xanh.
Không bao lâu, Viên Phi Hồng mang theo mặt nạ đến đến Trường Thanh Các, trên mặt mang ý cười:
- Đảo chủ muốn mời ta uống một chén sao?
- Việc này xong xuôi uống một vò cũng không muộn.
Phương Tịch cười đáp lại, nói:
- Chuyện này coi như cho Hồng Ngọc cơ hội lịch luyện, nhưng ta cũng không yên tâm lắm, có ngươi âm thầm coi chừng thì chắc chín nhất. Việc nhỏ này nhờ ngươi.
Viên Phi Hồng lập tức đáp ứng, lại có chút hiếu kỳ:
- Ta thấy ngươi cũng không phải là không coi trọng nàng này, vì sao không tự mình âm thầm theo dõi bảo vệ?
- Một đảo chủ, sao có thể kinh động? Ta còn phải chủ trì trận pháp của đảo này.
Phương Tịch lắc đầu nói.
Trên thực tế, không phải không có khả năng vậy. Thực ra là không muốn vậy mà thôi.
Hắn coi trọng Trường Sinh Thuật đương nhiên phải bảo vệ Chung Hồng Ngọc.
Phương Tịch giao chuyện này cho Viên Phi Hồng, nhìn qua đối phương độn quang rời đi, mặt mũi như có điều suy nghĩ:
- Những Quỷ Tu Kết Đan kia chưa từng rời khỏi Phỉ Thúy Đảo, mặc dù còn có quỷ vật có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí viên mãn xuất thủ, bố trí như vậy cũng đủ rồi.
Ánh mắt hắn lóe lên đang định trở về, bỗng nhiên nhìn thấy hai chiếc thuyền một trước một sau đi vào biên giới Long Ngư Đảo phát ra tín hiệu cầu viện.
Hai người trong chiếc thuyền Linh đan pháp khí mơ hồ khiến hắn có chút cảm giác quen mặt.
Thần thức lan tràn qua, sau khi lắng nghe vài câu lập tức cười nói:
- Thì ra là hậu nhân của cố nhân.
Viên Phi Hồng thi triển bí pháp độn quang như có như không, xa xa đi theo Chung Hồng Ngọc cưỡi Thanh Giác Ngư Long.
- Phương huynh cẩn thận quá mức, mặc dù tu vi của Chung đạo hữu chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng linh căn huyền diệu, lại thêm Thanh Giác Ngư Long Trúc Cơ trung kỳ, lại sợ xảy ra chuyện gì được chứ?
Trên Vạn Đảo Hồ khói sóng mờ mịt.
Không bao lâu có thể nhìn thấy Linh Không Đảo, hoàn toàn bị từng tầng từng tầng quỷ vụ bao phủ trong đó có không ít quỷ vật hình thù kỳ quái như ẩn như hiện.
Chung Hồng Ngọc vòng quanh Linh Không Đảo tuần sát một vòng, bỗng nhiên vỗ túi trữ vật từ đó lấy ra một Linh khí yêu cổ màu đỏ.
Đây là Linh khí trung phẩm Liệt Diễm Cổ, của Nguyễn Tinh Linh chính là tinh âm trong Linh Khí sóng âm.
Kết hợp với “Huyền Âm Công” còn có diệu dụng khác.
Thùng thùng!
Tiếng trống nổ vang, từng đạo sóng âm mang theo hỏa diễm chui vào trong quỷ vụ, nổ tung hơn mười trượng Tiểu quỷ Luyện Khí không kịp trốn bị nổ thành từng chùm từng chùm âm khí.
- Ngao ngao!
Một con khí bốn cánh tay lông xanh, hai mắt xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm Chung Hồng Ngọc, bỗng nhiên rít lên một tiếng.
Dực Xà từ trong quỷ vụ bay ra, cái lưỡi màu tím không ngừng phun ra nuốt vào, không ngừng phun ra đạo đạo quang trụ màu xám.
Khặc khặc!
Trong tiếng cười quái dị lại có một bộ Khô Lâu Nhân toàn thân hỏa diễm thiêu đốt phát ra tiếng cười quái dị thao túng quỷ hỏa màu xanh lá tấn công địch.
- Quỷ vật có thể so với Trúc Cơ trung kỳ?
Sắc mặt Chung Hồng Ngọc khẽ biến:
- Khó trách Ngôn Đông Thanh không thể chống đỡ được.
Nàng uốn éo eo, Liệt Diễm Cổ phát ra tiếng vang rung trời sóng âm cùng hỏa diễm không ngừng cùng quỷ hỏa, cột sáng, sương mù dây dưa.
Linh quang kịch liệt chớp động đằng sau, nàng kêu lên một tiếng đau đớn nhanh chóng lùi về phía sau.