Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 604 - Chương 766 - Chắp Đầu 2

Chương 766 - Chắp đầu 2
Chương 766 - Chắp đầu 2

- Là chuyện nào, Oán Hồn Dẫn hay là Ngọc Phù Thuật?

Hắn lập tức nắm lấy ngọc bài, bắt đầu trả lời.

- Cả hai đều có... Gặp mặt nói chuyện!

Trong ngọc bài trả lời rất nhanh còn mang theo một địa điểm.

Phương Tịch nhìn lướt qua, trực tiếp khinh thường cười một tiếng:

- Địa điểm nhất định phải do ta chọn.

Hắn rất kiên nhẫn, căn bản không kiêng kị kéo mười năm tám năm, đến lúc đó hắn đã là Kết Đan hậu kỳ.

Nếu như miễn cưỡng tế luyện một hai kiện pháp bảo mà Thánh Tử lưu lại, phối hợp với sở học bí thuật thần thông của bản thân. Cho dù gặp phải lão quái Nguyên Anh, có lẽ cũng không đến nỗi không đối phó được vài chiêu...

Đến lúc đó, hoàn toàn có thể tự đi Xích Huyết Giáo thậm chí Khương Quốc tìm kiếm manh mối.

Bởi vậy căn bản không nhận áp chế này, vô dục tắc cương.

- Không thể nào là Huyền Băng Cung! Cũng không phải là thế lực lớn của phường thị!

Rất nhanh ngọc bài đã trả lời, nhìn thấy Phương Tịch đột nhiên trở mặt cũng có chút kiêng kị.

- Thôi... Cho các ngươi một cơ hội, ngược lại muốn xem xem các ngươi muốn nói cái gì?

Phương Tịch cười cười, đưa ra một địa điểm, chính là một dòng sông băng ngàn dặm bên ngoài Huyền Băng Cung.

Về phần phương diện an toàn? Hắn cũng không tin đối phương còn có thể phái tu sĩ Nguyên Anh tới đón đầu?

...

Ba ngày sau.

Tu sĩ Huyền Băng Cung không phát hiện, Khách khanh thái thượng trưởng lão nhà hắn, tôn hiệu lão ô quy Vân Kiệt Tử vậy mà vụng trộm chuồn ra sơn môn.

Tiếp theo, một đạo ma quang màu đen tung hoành tới lui đi tới đến một dòng sông băng nằm ởng sườn đông của Huyền Băng Cung.

Sông băng này kéo dài không đến trăm ngàn dặm, thời khắc có phong tuyết bao phủ cũng coi như tuyệt địa.

Nhưng mà đối với tu sĩ Kết Đan mà nói lại là thanh phong quất vào mặt.

Phương Tịch đi trên sông băng, thần thức quét qua cũng không phát hiện người đến đây, ngồi khoanh chân tĩnh tọa chờ đợi.

Tầm nửa ngày sau, một tia sáng xanh biếc từ không trung bay tới, bị thần thức Phương Tịch truyền âm lập tức ghìm độn quang xuống.

Độn quang thu vào, hiện ra một người trong đó, tia sáng màu xanh che mặt, lại là tu sĩ Kết Đan lần trước cùng Phương Tịch giao thủ!

Đối với pháp bảo nghiên mực của đối phương, Phương Tịch vẫn có chút ấn tượng.

- Lại là đạo hữu sao... Hẳn là trong Thiên Minh chỉ có đạo hữu là Kết Đan?

Phương Tịch không khỏi lộ ra vẻ ngờ vực.

- Hắc hắc... Trong Thiên Minh ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ là phần lớn đi làm chuyện quan trọng. Mấy chuyện nhỏ nhặt như này đương nhiên giao cho lão phu.

Vị kia cười hắc hắc.

- Thôi...

Phương Tịch khoát khoát tay:

- Xem ra người vẫn luôn liên lạc với ta cũng là ngươi, ta muốn thu hoạch được truyền thừa chế tác Ngọc Phù, còn có phương pháp giải trừ Oán Hồn Dẫn. Thiên Minh các ngươi có thể có không?

- Hắc hắc... Đương nhiên là có.

Người mặc áo xanh ngạo nghễ trả lời.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Phương Tịch kinh hãi, xem ra thực lực và thực lực của Thiên Minh cũng không nhỏ.

- Ngọc Phù Thuật thì cũng thôi đi... Gần đây mới được Chế Phù Sư nghiên cứu ra, có thể khác với tu sĩ Thượng Cổ. Bây giờ chúng ta cũng chỉ có hai ba phương pháp luyện chế Phù Lục... Nhiều nhất chỉ có thể bán cho ngươi Thiên Lý Truyền Tin Phù ... Mấy loại phương pháp luyện chế khác đều phải dựa vào công huân tích lũy để đổi...

Người áo xanh cố ý nhử nói.

Cái gọi là Thiên Lý Truyền Tin Phù, Phương Tịch cũng hiểu biết, chính là ngọc bài trong tay hắn.

Đây cũng là dương mưu dụ dỗ người.

Phương Tịch gật gật đầu, cảm giác đây là chuyện đương nhiên lại hỏi:

- Vậy Oán Hồn Dẫn thì sao?

- Nói đến Oán Hồn Dẫn, coi như lợi hại... Chúng ta trở về đọc qua không ít tàng thư mới tìm thấy bí pháp trong một điển tịch của Ma Môn.

Người áo xanh nhìn Phương Tịch, ánh mắt có chút quỷ dị:

- Bí pháp này chính là ấn ký mà đại tông Ma Đạo truyền cho đệ tử cực kỳ coi trọng. Một khi đệ tử tử vong sẽ có oán niệm truy hồn, cho dù là lão quái Nguyên Anh cũng khó mà phát giác, không chết không thôi... Không chỉ khó thi triển, bí pháp này còn cần nhiều loại tài liệu quý hiếm, đạo hữu hẳn là giết một vị thiên tài nào đó mà lão quái Nguyên Anh cực kỳ quý trọng?

- Thăm dò thì miễn, nói thẳng đi... Các ngươi có điều kiện gì?

Phương Tịch mặt không biểu tình, dù sao Nguyên Thủy Ma Môn cũng không đuổi đến, hắn cũng không quá mức cấp bách.

- Cái này trước tiên không vội... Chờ lão phu nghiệm chứng trước một phen lại nói.

Người áo xanh cười thần bí, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên hạt châu.

Hạt châu này trắng đen rõ ràng, bên trong có một con ngươi dường như ngoại phóng một tia sáng màu tím thần bí.

Phương Tịch hơi nheo mắt lại, bị đôi mắt Yêu thú nhìn chằm chằm không biết ra sao, thậm chí ngay cả hắn cũng có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

- Con mắt Tầm Ma Khuyển là vật liệu trân quý khó có được... Từ điển tịch của Ma Môn thì dùng vật này có thể phân biệt năng lực của Oán Hồn Dẫn...

Người áo xanh niệm tụng vài câu khẩu quyết, một đạo pháp lực đánh vào trong đôi mắt Tầm Ma Khuyển.

Sau một khắc, con mắt này vậy mà bị tia sáng màu xanh bao phủ, dường như dung hợp làm một.

Người áo xanh nhìn về phía Phương Tịch, tiếp theo...

- A!

Bình Luận (0)
Comment