- Nói không chừng... Chế Phù Thuật này còn bị động tay động chân, độ khó tăng cao, xác xuất thành công hạ xuống...
- Có lẽ lúc này Thanh Dương thượng nhân đang chờ cười nhạo ta? Sau đó lần tiếp theo trong giao dịch phù ngọc hung hăng tính kế ta một phen?
Phương Tịch thở dài một tiếng, cảm giác thật sự vô cùng có khả năng.
Cũng may phương pháp luyện chế Phù Lục đối với hắn mà nói cũng không phải là bí mật gì.
- Không thể gia nhập Thiên Minh nhưng lăn lộn bên ngoài, kiếm chút lợi ích hẳn là không có vấn đề gì...
- Về phần hành động gì... Chờ ta Kết Đan hậu kỳ rồi nói sau.
Phương Tịch vừa nghĩ, vừa cầm lấy khối Ngọc Phù thứ hai...
Sáu năm sau.
Trong phòng Luyện Khí.
Phương Tịch phun ra một sợi đan hỏa, tiếp tục tế luyện một khối Phù Ngọc màu xanh biếc.
Một chút xíu đan sa thẩm thấu nhập nội bộ Phù Ngọc, bốn phía hóa thành một đạo phù văn huyền dị.
- Thần niệm làm bút, linh sa làm mực... Phong lấy trùng sáp, ngọc phù sẽ thành!
Nhớ lại khẩu quyết chế tác trong ngọc giản, Phương Tịch phóng thích thần niệm cường đại khiến cho phù văn nhanh chóng phác họa xung quanh ngọc phù, ổn định lại sau đó lại phong bế một tầng linh sáp.
Đến lúc này, ngọc bài này không khác Thiên Lý Truyền Tin Phù trước đó Phương Tịch lấy được.
- Một bước cuối cùng... Một phân thành hai, nhất thể đồng tâm, đi!
Phương Tịch bắt lấy thời cơ trong cõi U Minh, ngón tay vạch một cái.
Xoẹt!
Một ánh kiếm màu xanh hiện lên, đánh vỡ ngọc phù trong đó thành hai phần.
Loảng xoảng!
Hai khối ngọc bài rơi xuống, pháp lực hội tụ hình thành bàn tay lớn.
- Nếu như ta luyện chế phù này, xe nhẹ đường quen... Không dễ dàng.
Phương Tịch cầm hai khối Truyền Tin Phù vừa xuất hiện, cảm khái một tiếng.
Mấy năm này hắn dồn tinh lực cho luyện đan.
Sau khi tiêu hao lượng lớn tài nguyên, hắn cuối cùng cũng gian nan nhập môn, luyện chế thành công ra khối ngọc phù đầu tiên.
Lại trải qua suy nghĩ cùng nội tình của Phù Đạo, không có Cửu Nhãn Bồ Đề Tử phù trợ, ta phát hiện phương pháp luyện chế có mấy vấn đề nhỏ, lần nữa cải tiến.
Đến bây giờ, đã có thể ổn định sản xuất.
Xem ra trước giờ cũng lãng phí không ít vật liệu quý hiếm.
Nhưng nhìn thấy Phù Lục của mình tinh tiến, có vẻ đáng giá.
Nghĩ tới đây, Phương Tịch lại lấy ra một khối ngọc phù.
Sau khi tế luyện đan hỏa, vẻ mặt hắn khẽ động, thổi một chậu cát đá màu bạc.
Cát đá giữa không trung bị đan hỏa hòa tan, biến thành từng tia từng sợi ngân tuyến, chui vào trong ngọc phù tạo thành triện văn không trọn vẹn.
- Phong!
Phương Tịch nhìn thấy triện văn thành hình, lập tức chắp tay trước ngực, pháp lực Kết Đan trung kỳ đỉnh phong mãnh liệt lan tràn ra.
Ánh sáng màu xanh bao bọc, ngọc phù nháy mắt ngưng kết, triện văn màu bạc không trọn vẹn khắc sâu lạc ấn ở vị trí trung tâm ngọc phù!
- Thành rồi...
Phương Tịch cầm đạo ngọc phù này không khỏi cảm khái.
Từ khi thần thức hắn có thể quan sát Chư Thiên Bảo Giám vẫn luôn nếm thử vẽ phỏng hoa văn trên đó.
Về sau Phù Lục Đạo đột nhiên tăng mạnh, lại dựa vào cơ duyên Không linh căn của Chung Hồng Ngọc thời điểm Trúc Cơ, mới miễn cưỡng nhớ kỹ mấy ký hiệu không trọn vẹn này.
Chỉ là loại phù văn không trọn vẹn như vậy cũng không cách nào lưu lại trên lá bùa.
Mặc dù lá bùa cấp ba cũng không thể gánh chịu mà trực tiếp tự thiêu!
Mà bây giờ...
Khắc dấu một viên phù ngọc màu bạc có phù văn không trọn vẹn lại tương đương ổn định!
- Cuối cùng cũng tìm được cách sử dụng những phù văn kia... Viên phù văn màu bạc này, rõ ràng liên quan đến lực lượng hư không, mà trong nghiên cứu truyền tống trận cũng có phần cần dùng đến...
Viên phù văn này được Phương Tịch đặt tên là Triện Văn Hư Không, xem như phù văn không trọn vẹn đầu tiên hắn nghiên cứu ra được.
Ngay cả như vậy, cũng có gần một nửa không trọn vẹn.
Nhưng sau khi phong ấn trong ngọc phù, vậy mà cũng có uy năng không tầm thường.
- Ngọc Phù Thuật, vốn dĩ là tu sĩ phát minh ra... Thậm chí là pháp môn mà cổ tu thất truyền, bây giờ tu sĩ có thể phục khắc cải tiến...
- Ngọc phù này của ta, miễn cưỡng xem như một loại Ngọc phù nửa tự sáng tạo, mặc dù... Chỉ hoàn thành một nửa.
- Ta mua sắm phương pháp chế luyện ngọc phù thật ra hơn phân nửa vẫn vẽ phỏng theo những phù văn màu bạc...
Khóe miệng Phương Tịch hơi nhếch lên.
Thanh Dương thượng nhân làm ăn vô cùng lỗ vốn.
Mấy năm này đối phương không ngừng liên lạc, chào hàng ngọc phù đều bị Phương Tịch phớt lờ.
Cũng chứng kiến ngữ khí hắn bắt đầu từ tự ngạo tự cao dần dần đến nằm ngang, sau cùng là ủy khúc cầu toàn... Giống như thanh niên vẫn luôn được bảo vệ, vừa ra đời đã bị đánh đập.
- Ngọc phù mới... Hiệu quả hẳn là có liên quan đến hư không.
Phương Tịch cầm ngọc phù, nghĩ nghĩ nhưng không rót pháp lực vào kích phát.
Dù sao hiệu quả của phù văn không trọn vẹn, hắn cũng hiểu được.
Lỡ như đánh sập Tiểu Hàn Động thì khó coi lắm.
Thu hồi ngọc phù, Phương Tịch lại đi tới phòng luyện công, xếp bằng trên bồ đoàn bắt đầu bất động tu luyện.