Hắn bắt lấy cơ hội tốt, lập tức bắt đầu vận chuyển công pháp Khô Vinh Quyết tầng thứ ba sáu, khởi xuống trùng kích Kết Đan hậu kỳ!
Có Ất Mộc Pháp Thân làm hậu thuẫn, đột phá tiểu cảnh giới như thế hắn hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề khác, chỉ cần tiến bộ dũng mãnh là đủ!
Phương Tịch cũng không biết bản thân tu luyện bao lâu.
Trong lúc hoảng hốt, hắn dường như hóa thân thành một gốc cổ thụ...
Trải qua thời gian, sống qua tháng năm dài đằng đẵng...
Cuối cùng!
Bên tai hắn dường như truyền đến một tiếng lôi đình!
Răng rắc!
Trong thanh âm giòn vang, trong cơ thể Phương Tịch vận chuyển công pháp Khô Vinh Quyết tầng thứ mười lăm, bỗng nhiên lại xông mở một quan ải quan trọng, tiến vào một mảnh thiên địa hoàn toàn mới.
- Khô Vinh Quyết tầng thứ ba sáu! Kết Đan hậu kỳ... Xong rồi!
Phương Tịch mở hai con ngươi.
Lúc này, từ trong mắt trái tách ra tia sáng xanh ngắt mà tràn ngập sinh cơ, mắt phải lại là một mảnh khô héo giống như vạn vật tàn lụi, sinh cùng tử ở thời khắc này, giao thoa trên thân hắn vô cùng hoàn mỹ.
Thần thức của hắn khuếch đại, khuếch tán ra ngoài... Không ngừng khuếch trương, mãi đến cực hạn sáu mươi sáu dặm mới chậm rãi dừng lại.
Mà Phương Tịch cũng phát giác được, thể tích khí hải trong đan điền của Khô Vinh Kim Đan lại tăng lên hơn non nửa!
- Thần thức cùng pháp lực đều tăng trưởng hơn phân nửa... Đây chính là cảm giác Kết Đan hậu kỳ?
Phương Tịch sờ gương mặt của mình, dường như cảm thấy có chút khó tin.
Tu luyện đến một bước này, Kết Đan kỳ không còn là bình cảnh, chỉ cần tu luyện Khô Vinh Quyết tầng thứ ba sáu viên mãn có thể nếm thử đột phá Nguyên Anh!
- Không nghĩ tới... Vậy mà có thể một lần là qua, xem ra vận khí ta không tệ, chuẩn bị cũng đầy đủ.
Thần thức quét qua, phát hiện Đại Thanh cùng Ma Huyết Giao ở ngoại giới vẫn vậy. Cả tòa Huyền Băng Cung cũng không có gì dị thường, tất cả đều giống như thường ngày cũng không vội mà xuất quan.
Trầm ngâm một phen, tia sáng trên tay Phương Tịch lóe lên, hiện ra hai cái hộp ngọc.
Hắn thở sâu, mở hộp ngọc thứ nhất bên trong có một bàn cờ lớn chừng bàn tay.
Trên bàn cờ, từng quân cờ đen trắng hư ảo liên tiếp xuất hiện, vô cùng huyền dị.
- Linh Bảo cấp bốn, Tinh La Kỳ Bàn!
Con mắt Phương Tịch hơi sáng, thử rót vào một tia pháp lực.
Nếu như mình có thể chấp chưởng bảo vật này, chí ít ở trong Kết Đan kỳ gần như không có địch thủ. Mặc dù gặp được lão quái Nguyên Anh cũng có khả năng chạy trốn.
Dù sao vật này không chỉ là một kiện Linh Bảo mà là một kiện Linh Bảo Hư Không cực kỳ hiếm thấy!
Nhưng mà, sau một khắc trên mặt Phương Tịch hiện ra một nụ cười khổ.
Hắn có thể cảm nhận được, linh tính của bảo vật này vẫn không chút do dự cự tuyệt hắn.
- Quả nhiên... Ta không phải Thánh Tử.
Cảm nhận được Tinh La Kỳ Bàn cự tuyệt, Phương Tịch thở dài một tiếng, hắn cuối cùng cũng không phải tuyệt thế thiên tài.
Nhưng mà dù sao Thánh Tử thời điểm Kết Đan viên mãn mới chấp chưởng bảo vật này, có lẽ hắn phải chờ đến Kết Đan viên mãn mới có thể thử một lần nữa?
Suy tư đã định, Phương Tịch cất kỹ Tinh La Kỳ Bàn, tiếp theo mở ra một hộp ngọc khác.
Trong hộp ngọc, rõ ràng là một lá cờ nhỏ bạch cốt!
Pháp bảo cực phẩm, Vạn Hồn Phiên!
Không chỉ là pháp bảo cực phẩm, hơn nữa còn là pháp bảo bản mệnh được Thánh Tử bồi dưỡng nhiều năm, chỉ chờ Kết Anh là có thể tấn thăng làm Linh Bảo cấp bốn!
Mặc dù Phương Tịch cũng từng thưởng thức qua lá cờ pháp bảo của đệ tử Ma Môn, thậm chí còn khống chế Quỷ Vương nhưng phẩm chất của Bạch Cốt Phiên vượt qua tưởng tượng của hắn.
Chỉ riêng cán cờ đã dùng một loại xương cốt nào đó luyện chế, có thể là xương cốt của Đại yêu cấp bốn, lại được cho vào không biết bao nhiêu tài liệu quý hiếm cùng cấm chế, lúc này bạch cốt ôn nhuận như ngọc, có ánh sáng óng ánh.
Mà lá cờ được dệt từ tơ tằm, bên trong ẩn chứa ngàn vạn sinh hồn, chỉ cầm trong tay bên tai mơ hồ truyền đến oan hồn cùng kêu thảm gào thét mơ hồ...
- Pháp bảo này... Kết Đan trung kỳ điều động cũng có chút cố hết sức, bây giờ lại vừa vặn.
Phương Tịch bưng lấy Vạn Hồn Phiên, pháp lực Khô Vinh Quyết cường hoành đến cực điểm tràn vào trong đó, thình lình nhuộm lá cờ thành màu xanh vàng.
Bây giờ pháp lực hắn đã là Kết Đan hậu kỳ, đồng thời Khô Vinh Quyết cũng là công pháp đỉnh phong.
Lúc này Pháp lực giống như một đạo Cuồng Long, một đường công thành đoạt đất, một ít cấm chế cùng pháp lực lạc ấn trong món pháp bảo Vạn Hồn Phiên này trở nên thất linh bát lạc. Cuối cùng hung hăng đánh vào pháp lực lạc ấn vào, xem như tế luyện sơ bộ Vạn Hồn Phiên này.
- Pháp bảo bản mệnh của Thánh Tử trải qua tế luyện, không chỉ có uy lực vĩnh cửu giảm xuống mấy thành, đồng thời không còn có cơ hội tấn thăng Linh Bảo.
Phương Tịch thở dài, lại không cảm thấy tiếc hận, dù sao chỉ là một kiện pháp bảo.