Chương 801: Ẩn cư 2
Nhìn dáng tươi cười diễm như hoa đào của sư muội, Dư Hóa âm thầm kêu khổ, cảm giác nơi bụng dâng lên hỏa diễm, hai tay lắc loạn:
- Sư muội... công pháp của ngươi không cần thả loạn...
- Ha ha!
Nhìn thấy một màn này, Hoa Phi Diệp lập tức cười đến nhánh hoa run rẩy.
n... sau khi Trúc Cơ, hai người lựa chọn công pháp, linh căn của Dư Hóa lệch Mộc, trực tiếp lựa chọn Thanh Mộc Trường Sinh Công.
Mà Hoa Phi Diệp tựa hồ muốn đền bù tiếc nuối, thế mà lựa chọn một môn công pháp mị thuật chủ tu.
Đến bây giờ đã tùy tâm sở dục.
- Sư muội, ngươi xem tấm Mộc Đao Phù này của sư huynh thế nào?
Trong lòng Dư Hóa cảm thấy không chịu đựng nổi, chỉ có thể lấy ra phù lục nói chính sự.
- Không tệ... Chúc mừng sư huynh tấn thăng Phù Sư cấp một thượng phẩm.
Hoa Phi Diệp thu mị thuật, nghiêm túc thi lễ.
- Ai... Nhờ có lão sư chỉ điểm, ta chân chính học tập, mới phát hiện Tiên Đạo bao hàm toàn diện, chỉ sợ chúng ta dùng tinh lực cả đời, cũng khó có thể với tới...
Dư Hóa thở dài.
- Đúng vậy... Lão sư còn hào phóng hơn Diêm Ma Đạo Cung, cho tới hôm nay, ta mới biết những dòng chính đạo cung kia, đến tột cùng che giấu chúng ta bao nhiêu...
Hoa Phi Diệp nói đến đây, thần sắc không khỏi tức giận.
Diêm Ma Đạo Cung bắt các nàng làm vật liệu, đương nhiên sẽ không dạy bảo tu tiên bách nghệ gì.
Đáng thương nàng đã từng là Kim Đan chân nhân, từ trên tay Phương Tịch cầm được mấy quyển luyện đan và luyện khí cấp một truyền thừa, cũng cao hứng giống như hài tử.
- Lão sư đã ra ngoài nhiều năm, không có sao chứ?
Trên mặt Dư Hóa hiện ra vẻ lo âu.
- Lão sư thần thông quảng đại cỡ nào? Năm đó thiếu cung chủ kia bí ẩn mất tích, làm không tốt chính là lão sư ra tay... Thiên hạ này to lớn, ai có thể thương tổn được hắn? Ngược lại ngươi ta, bây giờ đến Trúc Cơ hậu kỳ, Kim Đan tích lũy đã tiêu tán... Công pháp tiến bộ chậm như rùa bò, nên cân nhắc bồi dưỡng đệ tử.
Hoa Phi Diệp cắn môi:
- Chỉ là muốn thu môn đồ, cần phải được lão sư đồng ý.
- Không sao... Ta đồng ý.
Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Hoa Phi Diệp và Dư Hóa xoay người, liền nhìn thấy một thiếu niên, khóe miệng cười như không cười nhìn bọn hắn, khí tức trên người như vực sâu biển lớn, cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được.
- Bái kiến lão sư.
Hai người mừng rỡ, quỳ gối hành lễ.
- Không sai, đều Trúc Cơ hậu kỳ...
Thần thức của Phương Tịch quét qua hai người:
- Sau khi Kim Đan hóa tận, con đường tu tiên coi như không dễ, phải cố gắng tu luyện, nếu không 200 năm thoáng qua, đều hóa thành cát vàng...
Trong lời nói có ý khuyên nhủ.
Trong hai người này, Dư Hóa còn chưa đầy trăm tuổi.
Cho dù là Hoa Phi Diệp cũng không đến 200 tuổi... Dù sao công pháp giới này cực kỳ tốc thành, chỉ cần có vật liệu, Kết Đan không phải sự tình quá khó khăn.
Thậm chí bồi dưỡng Kim Đan nhiều, sẽ có cơ duyên Nguyên Anh, năm đó Diêm Ma Đạo Chủ là bằng cái này thành đạo.
Mà bây giờ Phương Tịch ngưng kết Ngoại Đạo Nguyên Anh, lại mượn nhờ Đạo Nghiệt còn sót lại của Diêm Ma Đạo Chủ.
Nghiêm ngặt nói ra, cũng là giới này tích lũy ngàn năm!
- Các ngươi dù sao cũng coi như học sinh của ta, một người một phần linh vật Kết Đan, ta vẫn sẽ chuẩn bị cho các ngươi... Về phần mời chào môn đồ, thì tùy tâm ý của các ngươi.
Phương Tịch cảm giác bản thân ngưng luyện Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng coi như được một chút quà tặng của Hồng Nhật giới, liền muốn hồi báo nó.
Truyền bá Tiên Đạo, bồi dưỡng Kim Đan liền đầy đủ.
Dù sao chỉ cần hắn không thẹn với lương tâm, tương lai tu luyện cũng sẽ không bị tâm ma thừa lúc vắng mà vào.
- Đa tạ sư tôn!
Dư Hóa và Hoa Phi Diệp liếc nhau, đều mừng rỡ.
Chỉ có Hoa Phi Diệp chần chờ hỏi thăm:
- Hôm nay đạo quán thiên hạ tập hợp... thành lập Đạo Minh, lấy Càn Khôn Nhị Hữu làm chủ, chỉ sợ sẽ không cho phép Tiên Đạo trắng trợn khuếch trương...
- Càn Khôn Nhị Hữu gì?
Phương Tịch hỏi vài câu, mới hiểu lúc trước sau đại chiến, kỳ thật Kim Đan chân nhân của song phương đều hao tổn không sai biệt lắm.
Mặc dù thế lực đạo cung nhất thời chiếm thượng phong, nhưng nương theo thiếu cung chủ “mất tích”, nội bộ đấu tranh, lại bị liên minh đạo quán phản công...
Trải qua đại chiến liên tiếp, Kim Đan chân nhân của song phương có thể xưng tử thương hầu như không còn, cuối cùng bị Càn Khôn Nhị Hữu một mực không hiển sơn bất lộ thủy hái quả đào.
Hai người này cũng là hai vị Kim Đan chân nhân còn lại trong Đạo Minh.
Sau khi hỏi tướng mạo của Càn Khôn Nhị Hữu, tựa hồ chính là hai Kim Đan trước đó bị Nguyên Anh của mình tiện tay tiêu diệt, Phương Tịch thật muốn cười:
- Yên tâm... Đạo Minh này sớm muộn sẽ xong, các ngươi yên tâm lớn mật chiêu mộ nhân thủ đi... Hôm nay thiên hạ pháp tu sụp đổ, chính là thời cơ các ngươi đại triển quyền cước, nếu có thể thuận lợi Kết Đan, ngày sau thiên hạ sẽ có một chỗ cắm dùi của các ngươi!