Chương 817: Kim Đan tự bạo 2
Khi đó Nhan lão quỷ hối hận, ai có thể tưởng tượng được tu sĩ Kết Đan ở địa phương nhỏ đi ra, lại có thể nổi danh ở Nguyên quốc?
Nếu đối phương trở lại trả thù, vậy thì...
- Khụ khụ...
Nhan lão quỷ lại ho khan vài tiếng, cất kỹ hộp ngọc:
- Lão phu đã không còn sống mấy năm, hi vọng người kia có thể sớm ngày trở về... Lão phu tất trừ hắn, để tử tôn an tâm!
- Ồ? Nhan lão quỷ, xem ra ngươi rất sợ ta.
Đúng lúc này, một thanh âm tràn đầy hứng thú vang lên, làm Nhan lão quỷ giật nảy mình.
Thần thức hắn quét qua, lại phát hiện vị trí vốn không có vật gì, chẳng biết lúc nào lại đứng một thiếu niên mặc thanh bào, ngũ quan tuấn tú, sinh cơ bừng bừng, trên người tràn ngập khí chất mâu thuẫn lại đặc thù... giống hình ảnh trong ngọc giản như đúc!
- Là ngươi... Phương Tịch!
Nhan lão quỷ kinh hô, vỗ ót một cái, bản mệnh pháp bảo Vô Ảnh Kiếm bay ra, vô hình vô ảnh, nhưng bốn phía lại trải rộng kiếm khí.
Còn hắn thì bỗng nhiên cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, toàn thân xuất hiện hồng quang, từ trong đan điền truyền ra khí tức khủng bố, tựa hồ hết thảy đã chuẩn bị xong!
Phảng phất như vị Kết Đan trung kỳ kia, vì giờ khắc này, đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần!
Đùng!
Nghênh đón hắn, là một tiếng đánh cờ thanh thúy.
Ông!
Một quân cờ trắng xuất hiện, đánh lên Vô Ảnh Kiếm, lập tức làm cho món pháp bảo này rên rỉ, bị vô số xiềng xích trói buộc, rơi xuống trên mặt đất.
Mà đổi thành một quân cờ trắng khác, thì đánh lên người Nhan lão quỷ, khiến cho sắc mặt hắn cứng lại, cảm giác pháp lực vốn sắp cuồng bạo trong cơ thể biến thành đầm nước đọng.
Khí tức linh lực kinh khủng bộc phát, khiến cho con mắt của Nhan lão quỷ nổi lên, giống như nhìn thấy quái thú gì không thể tưởng tượng nổi:
- Nguyên Anh... Ngươi... Không có khả năng!
- Thế gian này, không có chuyện gì là không thể...
Phương Tịch bắt lấy cổ Nhan lão quỷ, nhấc cả người hắn lên, nhìn đường vân màu máu sắp hoàn thành trong đan điền:
- Tự bạo Kim Đan... lão quỷ, ngươi quả nhiên đủ hung ác!
Một Kết Đan trung kỳ tự bạo Kim Đan, Kết Đan trung kỳ phổ thông tất nhiên sẽ bị lôi lên đường.
Mặc dù là Kết Đan hậu kỳ, có thể chạy ra hay không cũng khó nói.
Đương nhiên, tự bạo Kim Đan tuyệt đối không phải sự tình đơn giản.
Cần học được bí pháp tương quan, thậm chí mấy chục năm như một ngày chuẩn bị.
Nhan lão quỷ làm như vậy, khẳng định là biết mình sẽ tới cửa trả thù, sau đó thừa cơ mang mình lên đường...
- Đáng tiếc... Mặc dù bây giờ ngươi tự bạo, cũng khó có thể làm bị thương ta.
Phương Tịch nhìn Nhan lão quỷ, bỗng nhiên trên mặt hiện ra nụ cười:
- Bất quá ngươi đã thành tâm như vậy, ta liền thành toàn ngươi!
Hắn nắm lấy Nhan lão quỷ, thân ảnh lóe lên, đi đến nơi nào đó của Di Lăng Cốc.
Nhan lão quỷ nhìn thấy nơi này, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi cùng khẩn cầu.
Phía dưới rõ ràng là động phủ của gia chủ Nhan gia, người này còn vừa vặn triệu tập rất nhiều tu sĩ cấp cao nghị sự.
Nhưng Phương Tịch căn bản không để ý, trực tiếp ném Nhan lão quỷ xuống, đồng thời xóa cấm chế...
Sau một khắc.
Ầm ầm!
Kim quang lóa mắt từ vị trí động phủ của gia chủ Nhan gia bộc phát... Những nơi đi qua, mặc cho tu sĩ Luyện Khí hay Trúc Cơ, tất cả đều hóa thành bột mịn!
Không chỉ vậy, linh lực Kim Đan kinh khủng tràn ra ngoài, giống như một mặt trời nhỏ, thậm chí Kim Quang Vân Hải Trận cũng bị trùng kích đến chấn động...
Ở dưới lão tổ tự bạo, dòng chính Nhan gia có thể nói tổn thất nặng nề.
Thậm chí kinh động đến toàn bộ Di Lăng Cốc!
Thời điểm Di Lăng Cốc xôn xao, quang mang lóe lên, thân ảnh của Phương Tịch lại xuất hiện:
- Không tệ không tệ... thuật bỏ chạy lưỡng giới vẫn rất hữu dụng.
Mặc dù có thể dùng pháp lực thần thông, cộng thêm linh bảo chống lại Kim Đan tự bạo.
Nhưng Phương Tịch chọn lựa tự nhiên đơn giản nhất, chạy đến Hồng Nhật giới né tránh, sau đó thoải mái trở về.
- Đáng tiếc... Chiến thuật này chỉ có tác dụng với Kim Đan... Dù sao xuyên thẳng qua lưỡng giới cần chút thời gian...
Lần này Nhan lão quỷ là bị Phương Tịch khống chế, đợi sau khi hắn xuyên việt mới tự bạo.
Mà thời điểm bị Diêm Ma Đạo Chủ đoạt xá, thì hoàn toàn khác biệt.
Nguyên Anh của đối phương trực tiếp Thuấn Di đến, sau đó ngang nhiên đoạt xá.
Nguyên Anh Thuấn Di nhanh bực nào? Chính là niệm động liền tới, lại không nhìn đa số cấm chế phòng ngự.
Phương Tịch căn bản không kịp phản ứng.
Nếu không phải Thuấn Di có hạn chế khoảng cách nhất định, chỉ sợ tu sĩ Nguyên Anh còn khủng bố hơn.
- Tu sĩ càng cao cấp đấu pháp, càng thay đổi trong nháy mắt... lại nói bại lộ phong hiểm xuyên qua lưỡng giới cũng không an toàn.
Bàn tay vàng xuyên qua thế giới khác, trở về còn tại nguyên chỗ, lấy ra đấu pháp rất dễ dàng bị xem như bia ngắm.
Bởi vậy Phương Tịch gần như không cân nhắc sự tình phương diện này.
Bất quá tối nay, ngược lại chơi vố lớn.