Chương 820: Vơ vét
Hùng!
Lúc này, Huyền Hỏa Ma Cương cũng vừa lúc phun ra thi hỏa tối đen như mực, đốt cháy Xuyên Sơn Giáp thành tro bụi, chỉ có một viên yêu đan màu vàng đất bị bảo lưu lại.
Yêu Hùng đang triền đấu với Ma Huyết Giao nhìn thấy một màn này, lập tức phun ra yêu khí màu nâu xanh, vây khốn Ma Huyết Giao, bản thân thì lập tức chạy trốn.
Hưu!
Đúng lúc này, một ánh kiếm màu xanh sẫm từ trên trời giáng xuống, chém bay đầu lâu to lớn của Yêu Hùng.
Ầm!
Thi thể to lớn của Yêu Vương cấp ba ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng dâng trào, rất nhanh liền hội tụ thành huyết trì.
Ma Huyết Giao xông ra yêu khí ngăn cản, ngậm nội đan của Yêu Hùng, cùng Huyền Hỏa Ma Cương trở lại bên cạnh xe ngựa.
...
- Cái này... Ba chiến lực Kết Đan?
Trịnh San nhìn thấy một màn này, thần sắc khó có thể tin, lại nhìn về phía những Yêu Thú tứ tán chạy trối chết kia:
- Kiếp nạn của Thanh Mộc Tông ta... được hóa giải?
- Là một linh thú, một khôi lỗi, một luyện thi...
Thương Thanh Tử không hổ là chưởng môn, ánh mắt kiến thức đều không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh, lập tức nhìn ra rất nhiều mánh khóe:
- Không biết trong xe ngựa là thần thánh phương nào? Được rồi, mặc kệ thần thánh phương nào, các ngươi cùng ta cùng ra bái kiến vị tiền bối này đi!
Nói xong, hắn bay thẳng ra đại trận hộ sơn.
Lúc này Trịnh San mới như ở trong mộng mới tỉnh, biết nếu tiền bối trong xe ngựa muốn xuống tay với Thanh Mộc Tông, thì trận pháp cấp ba trung phẩm này căn bản vô dụng!
Còn không bằng trực tiếp ra ngoài, mặc cho đối phương xử trí.
Rất nhanh, từng đạo lưu quang bay ra, sáu vị Trúc Cơ cùng đến trước xe ngựa, cung kính hành lễ:
- Chưởng môn Thanh Mộc Tông Thương Thanh Tử, mang theo trưởng lão trong môn, cảm tạ đại ân cứu mạng của tiền bối!
Trịnh San cảm nhận được một ánh mắt đảo qua, toàn thân không khỏi căng cứng, ngay cả pháp lực trong cơ thể cũng vận chuyển mất linh, không khỏi sợ hãi.
Tới gần, nàng mới chân chính cảm thụ được những linh thú và khôi lỗi kia cường đại.
Tiền bối thao túng khôi lỗi như thế, muốn diệt Thanh Mộc Tông quả thật không tốn sức.
Trầm mặc...
Qua rất lâu...
Thời điểm Thương Thanh Tử đổ mồ hôi lạnh, một thanh âm trẻ tuổi từ trong xe ngựa vang lên:
- Được rồi... Đều đứng lên đi.
Trịnh San nhẹ nhàng thở ra, vậy mà cảm giác bầu trời trở nên sáng sủa.
Lúc này nàng vẫn cúi đầu, chỉ dám dùng khóe mắt liếc nhìn tiền bối từ trong buồng xe đi ra.
n, vị tiền bối này thật trẻ tuổi anh tuấn, mặc áo xanh, diện mục giống như thiếu niên, còn... tựa hồ giống hình ảnh trong ngọc giản nào đó.
Thương Thanh Tử nhìn thấy Phương Tịch đi ra buồng xe, không khỏi nao nao, hành lễ lần nữa:
- Nguyên lai là Long Ngư Đảo Chủ, tiền bối đến Thanh Mộc Lâm, quả thật là chuyện may mắn của bản tông!
Câu nói này vừa ra, tu sĩ ở đây đều có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Tu sĩ Kết Đan trong ba nước, cũng không phải chỉ có Trương Trúc Thịnh và Nhan lão quỷ.
Long Ngư Đảo Chủ cũng là một vị!
Chỉ là không phải nghe đồn vị này đã sớm đi Nguyên quốc rồi sao?
- Bản tọa vừa về cố hương, liền nhìn thấy Yêu Thú tàn phá bừa bãi, tự nhiên phải ra một phần lực... Ta và Lục Thanh, cũng coi như có chút giao tình.
Phương Tịch không nhanh không chậm cất kỹ ba viên yêu đan, thần thức sớm đã đảo qua toàn bộ Thanh Mộc Tông:
- Toàn bộ Trúc Cơ của tông môn, chỉ còn mấy người các ngươi?
Thương Thanh Tử đỏ mặt đáp:
- Trừ hai vị ở bên ngoài, thì chỉ có sáu người chúng ta.
- Thanh Mộc Tông, thật xuống dốc rồi...
Phương Tịch cảm khái, sau đó phất tay, một bình ngọc rơi ở trước mặt Trịnh San.
- Tiền bối... cái này...
Trịnh San nắm bình ngọc, hơi có chút không biết làm sao.
- Tiểu ny tử, ngươi có phần hợp mắt ta, bình đan dược này có ích giúp tu sĩ Trúc Cơ tăng tiến pháp lực, ban cho ngươi.
Phương Tịch cười ha ha, thu Huyền Hỏa Ma Cương, quay lại buồng xe.
Nương theo Thanh Hỏa Loan huýt dài, khung xe hoa lệ khởi hành, nhìn phương hướng chính là Việt quốc!
- Không nghĩ tới... lại là vị Long Ngư Đảo Chủ này.
- Hắn từ Nguyên quốc du lịch trở về, còn giải trừ đại nạn cho bản tông... Ai, nếu lúc trước tiền bối nguyện ý gia nhập Thanh Mộc Tông, làm Thái Thượng trưởng lão của bản tông thì tốt biết mấy.
Mấy vị trưởng lão Trúc Cơ nghị luận ầm ĩ, Thương Thanh Tử thì nhìn Trịnh San:
- Trịnh sư muội, trước đó có giao tình với vị tiền bối kia?
- Không có... Đây là lần thứ nhất ta gặp mặt tiền bối.
Trịnh San vội vàng trả lời.
- Thôi... nếu vị tiền bối kia nhìn trúng ngươi, đó chính là cơ duyên của ngươi, ngày sau nhớ kỹ...
Thương Thanh Tử muốn nói lại thôi, nhưng ngữ khí và thần thái đều trở nên thân cận hơn rất nhiều.
Trịnh San không biết vì sao, nhớ tới tin đồn Long Ngư Đảo Chủ háo sắc, trên mặt không khỏi đỏ lên...
...
Lúc này Phương Tịch sớm đã bay ra ngoài trăm dặm, tự nhiên không biết Thương Thanh Tử nói mình như thế.
Hắn chỉ là nể mặt Trịnh Thiết, hơi chiếu cố Trịnh San một chút mà thôi.
Dù sao Trịnh Thiết từng bị thương, lại thêm những năm này Thanh Mộc Tông suy yếu, tám thành là sớm đã tọa hóa.