Chương 850: Ngưng Anh Đan 2
- Đương nhiên... Ngươi cho rằng tu sĩ Hóa Thần thượng cổ liều mạng với Thanh Đế Sơn ta thật chỉ vì thọ nguyên? Bị căm thù chỉ là một phương diện, Hóa Thần Tôn Giả của Thanh Đế Sơn ta cùng Yêu Giới thượng cổ lưỡng bại câu thương cũng chỉ là nguyên nhân dẫn đến... Chân chính hấp dẫn những tu sĩ Hóa Thần kia không để ý sinh tử, tự nhiên là di bảo của Tiên Nhân!
Lão Quỷ nói.
- Yêu Giới thượng cổ, Tiên Nhân di bảo?
Triển Đồ hỏi:
- Yêu giới... thật tồn tại?
- Tự nhiên tồn tại, đồng thời Yêu giới giống như Nhân Gian giới ta, đều là đại giới dưới Địa Tiên giới... từng xâm lấn Nhân Gian giới chúng ta, gieo rắc xuống Thiên Yêu chi khí, nếu không ngươi cho rằng Yêu tộc hiện tại là từ đâu tới?
Lão Quỷ nói:
- Về phần vì sao Yêu tộc xâm lấn Nhân Gian giới, lão phu cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết liên quan tới mưu tính của đại năng ở trong Địa Tiên giới... Có lẽ chính là vì đến cướp đoạt bảo vật Tiên Nhân của Thanh Đế Sơn! Ngay cả Yêu Thánh thượng cổ cũng không tiếc hàng giới đến cướp đoạt, ngươi có muốn hay không?
Hô hấp của Triển Đồ dồn dập, sau đó lại lắc đầu:
- Mặc dù chiếm tiên cơ, ta cũng không phải đối thủ của đảo chủ...
- Hắc hắc, đến Thanh Đế Điện hết thảy liền không do hắn, đồng thời, ngươi không phải còn có át chủ bài sau cùng sao?
Lão Quỷ nói:
- Lấy ưu thế trẻ hơn người kia 100 tuổi của ngươi, chỉ cần ngươi dám liều mạng, người kia hẳn phải chết không nghi ngờ! Đến lúc đó, hắn một đường lấy được bảo vật, bất quá là làm áo cưới cho ngươi...
Thanh hồng lấp lóe.
Phương Tịch khẽ cười một tiếng, ngọc giản trong tay hóa thành bột mịn.
Lão Quỷ...
Hắn đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, bất quá đối với truyền thừa của Thanh Đế Sơn thượng cổ, ngược lại rất hứng thú.
Thời điểm phi độn, trong mắt hắn trầm tĩnh, thấy được rừng cây rậm rạp phía dưới.
Mấy Tinh Linh mọc cánh, ngoại hình giống như hài đồng nhân loại, trong nháy mắt bị dọa đến chạy trốn tứ tán.
Bọn hắn có trốn vào trong cổ mộc, có trên thân lóe lên linh quang, dung hợp với hoa cỏ...
- Lại đều là Mộc Tinh Linh...
Phương Tịch lẩm bẩm:
- Mặc dù không phải linh dược biết tên gì, nhưng cầm đi cũng có thể làm thuốc...
Nơi đây hiển nhiên cực kỳ thích hợp yêu linh Mộc thuộc tính sinh trưởng.
Thậm chí Mộc Mị ngàn năm cũng sẽ không hiếm thấy.
Phương Tịch hóa thành độn quang màu xanh, rốt cục đi vào một dược viên.
Thanh Hòa Kiếm lấp lóe, từng đạo Tru Tiên kiếm khí thông thiên triệt địa, bắt đầu phá cấm chế trên dược viên.
Sở dĩ không có hứng thú với Tinh Linh dọc đường, là bởi vì Phương Tịch biết có thứ tốt hơn!
Dưới tình huống ngoại giới lúc nào cũng sẽ có tu sĩ tiến vào, tự nhiên phải bắt lấy đồ vật giá trị cao nhất trước!
Ba!
Hắn tìm được mấy sơ hở của trận pháp, hai tay bấm niệm pháp quyết, lại thả ra Vạn Hồn Phiên!
Vạn Hồn Phiên oanh minh, từng đoàn Bạch Cốt Chân Hỏa rơi vào trên cấm chế.
Chỉ nghe ông một tiếng.
Mây mù bị Bạch Cốt Chân Hỏa đốt cháy hầu như không còn, hiện ra một dược viên hơi có vẻ tàn phá.
Phương Tịch chắp tay đi vào trong đó, khóe mắt liếc qua, liền thấy một cây nhân sâm màu xanh biếc, từng cục như rồng.
- Hóa Long Sâm... Nhìn trạng thái này, hẳn cũng mấy ngàn năm dược linh? Vậy mà tùy ý trồng ở ven đường?
Hắn thả ra thần thức, thần sắc biến hóa:
- Còn có Tiên Kê Thảo... Lại có 50 đạo linh văn, cỏ này trăm năm sinh trưởng ra một đạo linh văn, cái này là năm ngàn năm dược linh?
- Bích Nguyên Quả Thụ kia, nhìn trên mặt đất không biết rơi xuống bao nhiêu quả, thật đáng tiếc... Quả này mặc dù là tu sĩ Kết Đan ăn sống, cũng có thể tăng trưởng không ít pháp lực...
- Chỗ sâu nhất lại còn có cấm chế thủ hộ, linh khí này... lại là... linh dược vạn năm?
- Đây vẫn chỉ là một Linh Dược Viên tàn phá... Nhưng so sánh, mặc dù dược viên của Thánh Tử cũng kém xa...
Phương Tịch ép xuống thân thể, tay phải nắm bùn đất của Linh Dược Viên.
Làm linh nông, hắn có chút tâm đắc với Linh Thực Phu.
Biết trồng trọt linh dược cũng không phải sự tình đơn giản, rất nhiều linh dược có yêu cầu nghiêm khắc với hoàn cảnh, linh thổ...
Mạo muội cấy ghép vào trong một dược viên khác, có thể sẽ xuất hiện dược tính tương khắc, ngược lại không cách nào sinh trưởng.
Nhưng ở trong dược viên này, các loại linh dược đều sinh trưởng vô cùng tốt, một chút cũng không có loại tình huống này phát sinh.
Rất hiển nhiên, trừ linh khí ở Trường Thanh Viên cực kỳ thích hợp linh dược sinh trưởng, còn có quan hệ tới thổ nhưỡng.
Linh thổ trong tay Phương Tịch màu ngũ sắc, tản mát ra một loại hương khí nhàn nhạt như hạt gạo.
Hắn nghĩ nghĩ, miễn cưỡng tìm ra một đáp án có khả năng:
- Tắc Thổ? Đây chính là linh nhưỡng trong truyền thuyết mà Linh Thực Phu thiết tha mơ ước, nó đất màu ngũ sắc, có thể gánh chịu các loại linh thực... Nếu chỉ ngắt những linh dược kia, đó mới thật là nhặt hạt vừng ném dưa hấu...
Phương Tịch còn có gì để nói? Lúc này bấm niệm pháp quyết, trên cánh tay, một hình xăm hạt châu màu xanh lam lóe lên quang mang, bay thẳng ra, hóa thành Sơn Hải Châu!
Tíu tíu!