Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 697 - Chương 859 - Khôi Lỗi 3

Chương 859 - Khôi lỗi 3
Chương 859 - Khôi lỗi 3

Chương 859: Khôi lỗi 3

Sau khi Thiên Cơ Cung Chủ thăm dò, tựa hồ nhìn ra mấy phần nền móng của Phương Tịch:

- Ngươi lại đi Pháp Tu chi đạo của thượng cổ?

- Phải thì thế nào?

Trong hai con ngươi của Phương Tịch lấp lóe quang mang đỏ thẫm, bỗng nhiên vỗ đỉnh đầu.

Trong ma quang, Ngoại Đạo Nguyên Anh ôm ấp Tinh La Kỳ Bàn xuất hiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm nghị.

Thấy cảnh này, thần sắc của Thiên Cơ Cung Chủ lập tức nghiêm trọng, há mồm phun ra một linh bảo bộ dáng ngọc long, huyễn hóa ra màn sáng màu trắng, thủ hộ bản thân kín không kẽ hở.

Bình thường mà nói, tu sĩ Nguyên Anh trực tiếp Nguyên Anh xuất khiếu, tất nhiên là muốn thi triển một loại thần thông hao tổn nguyên khí nào đó liều mạng!

Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ liều mạng, mặc dù Nguyên Anh trung kỳ cũng không dám nói có thể vô hại đón lấy, nhất định phải thận trọng đối đãi.

Huống chi, nàng chỉ là ỷ vào khôi lỗi sắc bén, bản thân vẫn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.

- Đi!

Ngoại Đạo Nguyên Anh bấm pháp quyết, pháp lực kinh khủng rót vào Tinh La Kỳ Bàn.

Giữa thiên địa, bỗng nhiên tung hoành mười chín đạo hồ quang, bao phủ Thiên Cơ Cung Chủ cùng hai khôi lỗi Nguyên Anh vào trong đó.

- Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử... Có thể chết ở dưới bảo vật này, ngươi đã xem như vinh dự! ‌

Phương Tịch hừ lạnh, từng đạo hồ quang cuộn mình, giống như tự thành một giới, tự thành trận pháp, bao phủ Thiên Cơ Cung Chủ vội vàng không kịp chuẩn bị vào.

Sau một khắc, Phương Tịch lập tức thu hồi Ngoại Đạo Nguyên Anh, quay người chạy trốn...

- Nếm thử qua, nữ nhân này quá lợi hại, ta không giải quyết được...

Mấy chục tức sau, vô số hồ quang bùng lên, hiện ra Thiên Cơ Cung Chủ tức hổn hển.

Hai khôi lỗi hộ vệ quanh người, thần thức đảo qua xung quanh, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tức giận:

- Vậy mà chạy... nghĩ rằng xử lý hạch tâm khôi lỗi, ta sẽ không có biện pháp tìm ngươi?

Trong khôi lỗi cao cấp của những đồ đệ kia có mấy bộ do nàng tự tay ban thưởng, tự nhiên có lưu rất nhiều cửa ngầm.

Chí ít, tìm kiếm phương hướng đại khái là không thành vấn đề.

Nhưng Thiên Cơ Cung Chủ nhìn phương hướng Phương Tịch rời đi, trong lòng yên lặng tính toán, lại thở dài một tiếng, không có truy kích.

Nếu đối phương chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh phổ thông thì cũng thôi, nhưng trước đó thăm dò, lại làm cho nàng phát hiện, thần thông pháp lực của Phương Tịch không tầm thường, lại có một kiện Hư Không Linh Bảo!

Loại bảo vật này khốn người, chạy trốn đều là nhất đẳng, nàng căn bản không có nắm chắc lưu lại đối phương, nên không cần đuổi, tự rước lấy nhục.

Một chỗ đầm lầy.

Vài con Mộc Mị ngàn năm giống như thủ vệ, cùng nhau phát ra gầm thét.

- Ta chỉ muốn một viên Linh Nguyên Châu mà thôi... Cần gì phải keo kiệt như vậy?

Phương Tịch quát lạnh, tay khẽ vẫy.

Một tia chớp màu đỏ ngòm xẹt qua, đánh trúng Mộc Mị ở chính giữa.

Trong nháy mắt, con Mộc Mị này bị vô số tia chớp màu đỏ ngòm bao phủ, hóa thành tro tàn, hai Mộc Mị khác thấy vậy, lập tức lùi về trong đầm lầy, không dám ngoi đầu lên nữa.

Phương Tịch thấy thế sắc mặt vui mừng, nhanh chóng đánh về phía bệ đá một đạo pháp quyết.

Ông!

Bệ đá oanh minh, vỡ ra một cái khe, có linh khí nồng nặc chảy xuôi.

Tiếp theo... một viên Linh Nguyên Châu chậm rãi bay lên, rơi vào trong tay Phương Tịch.

- Quả nhiên là Linh Nguyên Châu, phẩm chất càng tốt hơn viên mình mua ở đấu giá hội...

Cẩn thận kiểm tra một phen, vẻ vui mừng trên mặt hắn càng thêm nồng đậm.

Ngày đó, Phương Tịch dùng tiểu kế, vây khốn Thiên Cơ Cung Chủ, sau đó lập tức trốn xa ngàn dặm.

Nhưng không nghĩ đến, khi đi ngang qua đầm lầy này, lại tìm được một viên Linh Nguyên Châu, cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn.

- Thôi... Bây giờ tu sĩ cấp cao tiến vào càng ngày càng nhiều, không bằng đi Thanh Đế Điện trước!

Cất kỹ Linh Nguyên Châu, Phương Tịch nhớ lại địa đồ Lão Quỷ đưa cho.

Hắn chiếm ưu thế hơn tu sĩ Nguyên Anh khác là ở chỗ này, không giống như con ruồi không đầu đi loạn, có thể trực đảo hoàng long, tìm kiếm chỗ có linh vật trân quý nhất.

Không bao lâu, hắn đến điểm cuối cùng mà Lão Quỷ nói.

- Cũng không biết Triển Đồ thu được bao nhiêu chỗ tốt... Hắn có Lão Quỷ chỉ điểm, thu hoạch tất nhiên càng nhiều hơn ta.

Phương Tịch thở dài một tiếng, hơi có chút ước mơ.

Ngẫm lại cũng biết, Lão Quỷ cho Triển Đồ chỗ tốt, tất nhiên hơn mình nhiều.

Hắn thân hóa thanh quang, chớp mắt liền biến mất ở chân trời.

Thanh Đế Điện.

Điện này ở trung tâm Trường Thanh Viên, chính là một mảnh kiến trúc kéo dài hơn trăm dặm.

Mái cong họa bích, điêu lan ngọc thế, toàn thân bày biện ra một loại linh quang màu xanh nhạt, bao phủ ở trong một tầng sương mù màu xanh, chỉ có thể đại thể thấy rõ tình huống bên ngoài.

Dù như vậy, những phù văn cùng cấm chế nghiêm mật kia, cũng làm cho Phương Tịch hít sâu một hơi.

Mà xung quanh Thanh Đế Điện, từ đầu đến cuối có mấy đạo thần thức cường đại quanh quẩn, khiến cho Phương Tịch không dám tới gần quá mức.

Bình Luận (0)
Comment