Chương 872: Bạch Lộc 2
Dù sao Triển Đồ trẻ hơn Phương Tịch 100 tuổi!
Mà Trận Linh cũng không ngăn cản hai người tàn sát lẫn nhau!
Nhưng lúc này, trên mặt Triển Đồ lại hiện ra thần sắc kinh hãi.
Không giống Khô Vinh Quyết, lúc thi triển Khô Vinh Huyền Quang, là có thể chuẩn xác cảm ứng thọ nguyên của tu sĩ.
Trước đó Triển Đồ tu tập Khô Vinh Quyết, chỉ có thể đại khái cảm ứng thọ nguyên của tu sĩ, tỉ như đang lúc tráng niên, hay đại nạn không xa, lực cảm ứng sinh mệnh rất mơ hồ.
Lại càng không cần phải nói, Phương Tịch sớm đã đề phòng chiêu này, một mực thi triển bí thuật từ vinh chuyển khô, ẩn giấu tinh nguyên của mình.
Triển Đồ chỉ có thể ẩn ẩn cảm giác sinh mệnh của Phương Tịch thịnh vượng, nhưng khá lơ đễnh, dù sao Phương Tịch còn không đầy 300 tuổi.
Đối với tu sĩ Kết Đan mà nói, đích thật là thời điểm tráng niên!
Nhưng lúc này hắn thi triển Khô Vinh Huyền Quang, rốt cục có thể đột phá Phương Tịch ngụy trang, cảm ứng thọ nguyên chân thực...
Sau đó cả người chấn động...
Mấy ngàn năm... Làm sao có thể? Chẳng lẽ người này là Hóa Thần ngụy trang?
Không... Hóa Thần cũng chưa hẳn có thể sống lâu như vậy!
Lão Quỷ và Triển Đồ tâm linh tương thông, nhìn thấy một màn này, đạo tâm cũng xém chút sụp đổ...
- Ai nha... Bị phát hiện.
Trên tay Phương Tịch hiện ra một tiểu ấn, chính là Sinh Tử Ấn!
Ấn này một mực ở trong Yêu Ma Thụ, nhưng chuyến này nguy hiểm, lúc nào cũng có thể cần vận dụng Khô Vinh Huyền Quang, tự nhiên bị hắn lấy ra ngoài.
Oanh!
Nương theo bí thuật vận chuyển, trên Sinh Tử Ấn hiện ra hư ảnh Yêu Ma Thụ, từ trên tán cây bắn ra một đạo huyền quang, nhanh chóng đảo qua Triển Đồ.
- ...
Triển Đồ cảm giác thân thể mỏi mệt, thọ nguyên và sinh cơ ở trong khoảnh khắc tiêu hao sạch sẽ, hóa thành thây khô tóc trắng, ngã xuống đất mất mạng!
Nguyên nhân cái chết... thọ nguyên khô kiệt!
Mà ở trên người hắn, khí tức của Lão Quỷ cũng trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm tích...
Dù sao Lão Quỷ và Triển Đồ vốn thi triển Đồng Mệnh Thuật, sinh mệnh tương liên, một người tử vong, một cái khác cũng không thể sống một mình.
- Chết rồi sao? Dễ dàng như thế?
Phương Tịch nghĩ nghĩ, tay khẽ vẫy, thu túi trữ vật, sau đó phun ra một ngụm anh hỏa.
Chớp mắt tiếp theo, hài cốt của Triển Đồ hóa thành tro tàn!
- Rất tốt, xem ra thật chết sạch sẽ... Không uổng công ta tiêu hao hơn 300 năm thọ nguyên.
Hắn thì thào một tiếng.
Dùng Khô Vinh Huyền Quang đối phó Triển Đồ, tự nhiên là vì tốc chiến tốc thắng, tránh cho Lão Quỷ có cái gì lật bàn.
Đối với lão quái vật không biết sống bao nhiêu năm, tuyệt đối không thể khinh thường, khả năng một chút sơ hở cũng sẽ bị nó bắt lấy.
Sau khi giải quyết hết thảy, Phương Tịch mới nhìn Trận Linh Bạch Lộc.
Lúc này Bạch Lộc cũng mở miệng:
- Ngươi luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, lại tu luyện Khô Vinh Quyết đến Kết Đan hậu kỳ, thọ nguyên lâu dài không gì sánh được... Quả thật là dị số, mặc dù Thanh Đế Sơn ở thời kỳ toàn thịnh, cũng có thể làm Thánh Tử, địa vị tương đương Nguyên Anh trưởng lão, cho dù ngươi không có Chân Truyền Lệnh, cũng xem như đệ tử chân truyền... Ngươi có yêu cầu gì?
- Có yêu cầu gì?
Phương Tịch trầm mặc một chút, mở miệng hỏi thăm:
- Không biết Trận Linh tiền bối có công pháp Hóa Thần của Khô Vinh Quyết, hoặc truyền thừa đột phá thần thông Khô Vinh Huyền Quang không?
- Công pháp Hóa Thần của Khô Vinh Quyết? Ta chỉ là Trận Linh, không cần công pháp tu luyện, tự nhiên không có... Về phần thần thông đột phá Khô Vinh Quyết, ngươi nói là Thái Thượng Bắc Đẩu Tư Mệnh Thần Quang sao? Ta đương nhiên cũng không biết...
- Thái Thượng Bắc Đẩu Tư Mệnh Thần Quang?
Phương Tịch lẩm bẩm:
- Có tên, cũng coi như manh mối.
Trong mắt Bạch Lộc hiện ra vẻ trêu tức:
- Bản tọa còn bảo quản một bảo vật Tiên Nhân, không biết ngươi có muốn hay không?
- Bảo vật Tiên Nhân?
Phương Tịch rốt cuộc minh bạch Lão Quỷ toan tính cái gì.
Hắn do dự một phen, sau đó dò hỏi:
- Không biết Tiên Bảo này có công hiệu gì? Sau khi lấy lại có phiền phức gì?
Phương Tịch đã có Chư Thiên Bảo Giám, khát vọng với Tiên Bảo khác kém xa đám người Lão Quỷ.
Đồng thời, nếu là một bảo vật vô dụng với mình, hoặc tạm thời không dùng đến, nhưng phiền phức rất lớn, vậy còn không bằng ném đi!
Dù sao hắn chỉ cần có thể sống tạm, ngày sau liền có cơ hội Hóa Thần phi thăng!
Tiên Bảo gì cũng kém cái này!
Trận Linh Bạch Lộc có chút ngốc trệ:
- Ngươi có biết... Năm đó Thanh Đế Sơn gặp kiếp nạn, có một nửa là bởi vì Tiên Bảo này không, bảo vật này là Tiên Nhân truyền xuống đạo thống của Thanh Đế Sơn lưu lại, cực kỳ trân quý... những Nguyên Anh, Hóa Thần ở ngoại giới... Không màng sống chết xông Thanh Đế Điện, cũng là vì cái này.
- Vạn sự vạn vật, nếu không thể làm việc cho ta, đó chính là phế vật!
Phương Tịch cười ha ha nói.
- Tiểu tử thú vị...
Trong mắt Bạch Lộc tựa hồ cũng có ý cười:
- Vậy ta nói cho ngươi chân tướng đi... Món Tiên Bảo trong truyền thuyết kia, căn bản không ở chỗ này!