Chương 882: Xích Tâm
Kèm theo điều kiện hà khắc, ngược lại đương nhiên.
Trong lúc nhất thời, tiếng gọi giá vẫn liên tiếp.
- 35 vạn!
- 38 vạn!
Trong rạp, có hai vị tu sĩ Kết Đan ngồi xếp bằng.
- Quyển truyền thừa này, rất có ích với Thanh Đan Môn chúng ta, quý chút liền quý chút đi...
Nói chuyện là một thanh niên vừa mới Kết Đan, đầu đội ngọc quan, thần sắc hăng hái:
- Mặc dù người bán có chút yêu cầu, nhưng lấy thực lực Kết Đan hậu kỳ của Tử thúc ngươi, đủ để ứng phó.
- Thiếu chủ nói có lý.
Đối diện thanh niên Kết Đan là một lão giả râu tím, được đối phương lấy lòng, không khỏi vuốt râu, vẻ mặt đắc ý.
- 60 vạn!
Lúc này thiếu chủ Thanh Đan Môn báo ra một cái giá trên trời, dọa lui không ít tu tiên giả.
Thời điểm hắn nghĩ đã nắm vững thắng lợi, một thanh âm lười biếng vang lên:
- 70 vạn!
- 75 vạn!
Trên mặt thiếu chủ Thanh Đan Môn lóe lên sát khí, lại báo ra giá cả.
- 80 vạn!
Thanh âm lười biếng tiếp tục, tựa hồ tài lực vô cùng vô tận, đối với chút việc nhỏ này, căn bản không có bao nhiêu hứng thú.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ người này là chủ sở hữu?
Thiếu chủ Thanh Đan Môn cả giận nói.
- Không đến mức... Nhưng có thể là người đấu giá cố tình nâng giá.
Tử thúc cũng mở mắt, nhìn phương hướng phòng chữ Thiên số 3, thần sắc có chút trịnh trọng:
- Thiếu chủ, nếu vượt qua 90 vạn linh thạch, còn thêm một điều kiện, thì quá không đáng.
- Ta biết.
Thiếu chủ Thanh Đan Môn cắn răng:
- 90 vạn! Ta ra 90 vạn linh thạch hạ phẩm!
- Một triệu!
Thanh âm lười biếng kia từ trong rạp vang lên lần nữa.
Thiếu chủ Thanh Đan Môn hung dữ ngồi xuống:
- Đạo hữu tài lực hùng hậu, tại hạ bội phục, Xích Tâm Đan Thư này liền tặng cho đạo hữu.
Trong phòng chữ Thiên số 3.
Phương Tịch uể oải nửa nằm, trong miệng còn gặm một trái linh quả:
- Tu sĩ Tây Mạc này, tài lực ngược lại hùng hậu hơn Nam Hoang, đại khái do nơi này nhiều quặng mỏ, mỏ linh thạch cũng hơn Nam Hoang...
- Đáng tiếc... Dù trong nhà ngươi có mỏ linh thạch, cũng không bằng ta cướp bóc Nguyên Anh lão quái!
Không bao lâu, ngoài bao sương truyền đến tiếng đập cửa.
- Tiến đến!
Phương Tịch tiện tay ném hạt linh quả vào Sơn Hải Châu, mở cấm chế bao sương ra.
Cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra, đi vào một lão giả tóc trắng cùng một nữ tu che mặt.
Nữ tu này mặc trang phục Tây Mạc, đường cong đẫy đà, hai đùi tuyết trắng giống như ngà voi, mặc dù che mặt, nhưng đôi mắt sóng nước lưu chuyển, trong lúc lơ đãng toát ra phong tình vạn chủng.
- Vị quý khách này... Lão hủ là chấp sự của phòng đấu giá, vị này là người bán Xích Tâm Đan Thư.
Lão giả tóc trắng cảm ứng được tu vi Kết Đan hậu kỳ của Phương Tịch, nụ cười trên mặt càng đậm:
- Vị Xà phu nhân này là người bán, nàng đã giao phí thủ tục cho hội đấu giá, bởi vậy mời hai vị nói chuyện với nhau, bất luận giao dịch thành công hay không, hội đấu giá cũng sẽ không xen vào.
Lão giả tóc trắng nói xong, thi lễ, cung kính lui ra ngoài, còn đóng cửa lại giúp khách.
Phương Tịch phẩy tay áo, một cấm chế xuất hiện, trong nháy mắt ngăn cách trong ngoài.
- Không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?
Xà phu nhân bước liên tục nhẹ nhàng, đi đến đối diện Phương Tịch ngồi xuống.
Nàng này tu vi ở Kết Đan trung kỳ, nhất cử nhất động đều mang theo mị hoặc, đại khái là tu luyện công pháp mị thuật.
Đặt ở ngày thường, Phương Tịch khẳng định sẽ cùng đối phương suốt đêm luận đạo một phen.
Nhưng lúc này hắn chỉ muốn cầm đan thư, sau đó trở về Nam Hoang, luyện đan tu hành, tranh thủ sớm ngày Kết Anh.
Thuật luyện đan của hắn kẹt ở một bình cảnh, nếu được truyền thừa cấp ba thượng phẩm này, đại khái có thể tiến thêm một bước, không đến mức lãng phí linh dược trong Trường Thanh Viên.
Trên thực tế, Phương Tịch chỉ chuẩn bị luyện chế những linh dược niên đại không tính quá lâu thành đan dược.
Về phần linh dược vạn năm, đối với tu sĩ Hóa Thần cũng hữu dụng, tự nhiên phải lưu lại.
Mà linh dược mấy ngàn năm, đủ để luyện chế đan dược thích hợp tu sĩ Nguyên Anh tinh tiến pháp lực, để mình bây giờ dùng là phung phí của trời.
Hắn muốn luyện chế đan dược, là lấy linh dược giá trị thấp nhất trong bí cảnh làm chủ tài, phụ dược lấy thu mua làm chủ.
Dù vậy, nếu lãng phí quá nhiều, hắn cũng sẽ đau lòng.
Lúc này, nếu trình độ luyện đan tiến thêm một bước, sẽ tiết kiệm rất nhiều linh thạch.
Huống chi... còn quan hệ đến luyện chế Độ Diệt Đan ngày sau.
Bởi vậy Phương Tịch rất có hứng thú với quyển đan thư này.
- Ngươi có thể xưng bản tọa Mộc chân nhân!
Phương Tịch liếc nhìn Xà phu nhân:
- Trong điều kiện đấu giá của đạo hữu, còn mang một yêu cầu, không biết là gì?
Xà phu nhân quan sát tướng mạo Phương Tịch, phát hiện người đối diện bị một tầng hắc quang bao phủ, căn bản thấy không rõ lắm.
Nàng cắn răng một cái:
- Có thể mời đạo hữu hiện ra chân dung hay không?
- Ồ?
Phương Tịch hơi chăm chú mấy phần, liếc Xà phu nhân một cái, sau đó bấm thủ quyết.
Hắc quang trên mặt hắn tản đi, hiện ra một gương mặt ngũ quan phổ thông, thường thường không có gì lạ.