Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 723 - Chương 885 - Ngộ Đạo Đan 2

Chương 885 - Ngộ Đạo Đan 2
Chương 885 - Ngộ Đạo Đan 2

Chương 885: Ngộ Đạo Đan 2

- Ba tháng, ngược lại còn chờ nổi...

Phương Tịch trầm ngâm một phen, miễn cưỡng đáp ứng.

Bất quá hắn không thề hay ký kết khế ước gì.

Dù sao Xà phu nhân đi theo bên cạnh hắn, cũng không sợ hắn chạy.

Mà mượn cơ hội này vừa vặn tiêu hóa Xích Tâm Đan Thư một phen.

Hai tháng sau.

Đội xe Đà Thú bình ổn ghé qua sa mạc.

- Cẩn thận, có bão cát!

Một tu sĩ Trúc Cơ chân đạp phi kiếm, từ phương xa điều tra bay về, cao giọng nói.

- Chuẩn bị phòng cát bụi...

Các phàm nhân nhao nhao hô to, sau đó từng tu sĩ khống chế Đà Thú dùng vận luật giàu có tiết tấu, đánh nơi nào đó trên cổ Đà Thú.

- Rống rống!

Từng con Đà Thú phát ra tiếng hống dài, trên thân nổi lên một tầng quang mang màu vàng đất, mặc dù yếu ớt, lại bao phủ bản thân ở trong đó.

Đối với Yêu Thú mà nói, bão cát bình thường không là gì cả.

Sau một khắc, màn trời trở nên đen kịt.

Vô số bão cát thổi tới, rơi vào trên lồng ánh sáng màu vàng đất, lại bị bắn ra.

Trong buồng xe xa hoa nhất.

- Thiếp thân đã nói... Không cần đi ra, bọn tiểu bối trong gia tộc đủ để giải quyết.

Xà phu nhân cơ hồ nửa nằm ở trên người Phương Tịch, khiến cho da thịt ôn nhuận trơn nhẵn của mình ép vào người hắn, hai bầu vú trần trụi, to tròn mịn màng, cơ hồ bị ép biến hình.

- Không... Ta nói không phải cát bụi này.

Phương Tịch thở dài một tiếng, buông Xà phu nhân ra, đứng dậy mặc lấy y phục:

- Cùng ta đi ra, nghênh đón Hoàng lão quỷ một chút đi.

Xà phu nhân nghe vậy, sắc mặt lại biến đổi.

Hô hô!

Bão cát thổi qua, ánh nắng lần nữa vẩy xuống.

Đội ngũ Đà Thú vỗ vỗ cát bụi trên người, tiếp tục khởi hành.

Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trở lên, mới ngóng nhìn tầng mây trong trời cao, tâm thần bất định, thần sắc bất an...

- Các hạ hẳn chính là Hoàng lão quỷ?

Giữa không trung, Phương Tịch ôm Xà phu nhân, tay còn đặt trên ngực đối phương, nhìn một đạo độn quang màu vàng đất đuổi theo, khuôn mặt mỉm cười.

Nếu có thể ở chỗ này đánh lui người kia, ngược lại có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, mình trực tiếp đi cũng không sao.

Độn quang màu vàng đất dừng lại, hiện ra một tu sĩ mặc trường bào màu vàng đất, dáng người thấp nhỏ ở bên trong.

Hai cái răng cửa của hắn nổi bật, nhìn giống như một con chuột bự.

Nhìn Phương Tịch ôm Xà phu nhân, trong đôi mắt như hạt đậu nành toát ra vẻ phẫn hận:

- Uyển Doanh... Ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi thật muốn đi?

Trong mắt Hoàng lão quỷ tựa hồ có quang mang màu xanh sẫm lấp lóe.

- Thiếp thân di chuyển gia tộc, chính là bất đắc dĩ, còn xin Hoàng trưởng lão buông tay!

Xà phu nhân vén áo thi lễ, cực kỳ thành khẩn nói.

- Được... Rất tốt!

Hoàng lão quỷ nhìn Phương Tịch, trên mặt cười lạnh:

- Một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, đây là ỷ vào của ngươi? Vậy lão phu liền ở trước mặt ngươi, diệt chỗ dựa của ngươi, lại cùng ngươi phân trần!

Làm trưởng lão Kết Đan kỳ của tông môn Nguyên Anh, hắn làm việc luôn khuynh hướng bá đạo!

- Quả nhiên vẫn phải đấu pháp một trận.

Tay áo của Phương Tịch tung bay, đi đến đối diện Hoàng lão quỷ:

- Mời!

- Đi!

Hoàng lão quỷ căn bản không khách khí với hắn, tế ra một cái Hoàng Bì Hồ Lô.

Hoàng Bì Hồ Lô vốn thắt ở bên hông hắn, lúc này bay ra, trong nháy mắt to bằng gian phòng, miệng hồ lô mở ra, phun ra từng chùm Mậu Thổ Thần Sa!

Vô số thần sa phô thiên cái địa, giống như Hoàng Hà cuồn cuộn lao tới.

Hoàng Sa Phái lấy công pháp Thổ thuộc tính xưng hùng, phối hợp bí thuật tế luyện Mậu Thổ Thần Sa, lại càng tăng thêm sức mạnh.

Càng đừng đề cập người này còn là Kết Đan hậu kỳ, pháp lực bản thân hùng hồn, phát huy vô cùng tinh tế, linh quang Thổ thuộc tính sóng sau cao hơn sóng trước, cuốn về phía Phương Tịch.

Kỳ thế hung mãnh không gì sánh được, lại giống như tích đất thành núi, một khi đại thế thành, bất kỳ pháp bảo nào cũng khó mà ngăn cản.

Thấy thế, Phương Tịch lại tiện tay tế ra Thiểm Linh Châu.

Sưu!

Ở dưới vô số cát bụi công kích, thân hình hắn nhoáng một cái, biến mất không thấy gì nữa.

Sưu sưu!

Trong hư không, thân ảnh Phương Tịch lấp lóe, liền đi đến trước mặt Hoàng lão quỷ.

- Ngươi... Điều đó không có khả năng!

Hoàng lão quỷ trừng hai mắt, loại kỹ xảo Thiểm Không Thuật, Độn Không Phù của tu sĩ cấp thấp này, hắn đã từng gặp, nhưng vô luận như thế nào cũng không có khả năng đột phá Mậu Thổ Thần Sa của mình.

Nếu có tu sĩ cấp thấp tự cho là thông minh, thi triển loại thuật pháp này, sẽ chỉ trực tiếp đâm vào thần sa, đầu rơi máu chảy!

Đối phương không phải đột phá, quả thực là không nhìn!

Trừ Nguyên Anh Thuấn Di, hắn nghĩ không ra còn có loại Độn Không Thuật nào tương tự như vậy.

Nhưng Nguyên Anh Thuấn Di căn bản không có cách mang theo thân thể, đồng thời khoảng cách tựa hồ cũng ngắn một chút.

Hắn há miệng phun một cái, một cái đinh màu vàng đất muốn bay ra. ‌

Nhưng sau một khắc, trong tay Phương Tịch lóe lên một đạo ma quang, đánh trúng đinh này, thuận tay bắt lại, gõ trán Hoàng lão quỷ một cái:

- Phục chưa?!

Bình Luận (0)
Comment