Chương 900: Kết Anh!
Lần này, Phương Tịch không hiện thân ra gặp hắn.
Võ đạo thịnh thế ở Đại Lương dù sao cũng là kết quả do Phương Tịch xem rất nhiều sách cổ thể tu trong tu tiên giới, thậm chí dùng đan dược, cùng với cảm ngộ của bản thân, sau đó tạo ra trong thời gian ngắn.
Bây giờ thiếu đi sự thúc đẩy của hắn, nó bắt đầu rơi vào trong một bình cảnh cực lớn.
Đồng thời, lần này có pháp tắc thế giới hạn chế, đã không có khả năng xuất hiện con đường sau Võ Tiên nữa.
...
Rất nhiều mạch suy nghĩ lóe lên nhưng vẻ mặt Phương Tịch vẫn không hề dao động.
- Mở!
Không biết qua bao lâu, hắn khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng biến đổi thủ quyết, đánh từng tia sáng màu xanh vào trong Càn Khôn Đỉnh.
Nắp đỉnh ầm ầm mở ra, có hai màu đen và trắng tản ra.
Tiếp theo...
Từ trong lò luyện đan bay ra một đan dược có màu sắc ánh sáng hỗn độn lại phát ra hai màu đen và trắng, nó rơi vào trong tay Phương Tịch.
- Độ Diệt Đan... Cuối cùng đã thành công.
Phương Tịch nghĩ đến mình đã phải trả cái giá đắt thế nào vì viên đan dược kia, hắn không khỏi xúc động.
Tuy rằng hắn thông qua Yêu Ma Thụ hoàn toàn có thể bổ sung lại số thọ nguyên hắn đã bỏ ra...
Nhưng ít ra năm đó để đổi lấy Huyễn Diệt Tâm Lan, hắn còn bỏ ra linh vật Kết Đan!
- Bây giờ... tất cả mọi thứ chuẩn bị cho kết anh đều đủ rồi.
- Ai có thể ngờ được một linh nông linh căn hạ phẩm nhỏ bé trên Thanh Trúc Sơn trước đây lại có thể đi tới bước như ngày hôm nay?
Phương Tịch cất Độ Diệt Đan, đứng dậy đi ra khỏi phòng luyện đan.
Ngoài Trường Thanh Điện, Tiểu Thanh ngân dài một tiếng và hóa thành một quầng lửa màu xanh hạ xuống.
Ngay sau đó là một tiếng rồng ngâm, Đại Thanh cưỡi mây đạp gió đến.
Phương Tịch gật đầu lại phẩy tay áo một cái, thả Huyền Hỏa Ma Cương và Ma Huyết Giao ra, giọng điệu lãnh đạm nói:
- Trong lúc ta bế quan... bất kỳ người dám nào xông vào Phỉ Thúy Đảo, giết không tha!
Có Cửu U Huyền Mộc Đại Trận tiêu chuẩn cấp bốn và Tiểu Thanh, chắc hẳn cho dù có lão quái Nguyên Anh đột nhiên xông đến cũng có thể kéo dài được rất lâu.
Hơn nữa...
Phương Tịch trước sau vẫn tín nhiệm nhất là Ngoại Đạo Nguyên Anh của mình!
Tuy Thân Ngoại Hóa Thân cũng có khả năng phản bội, nhưng đó là sau khi rời khỏi bản thể quá lâu, bị tâm ma ảnh hưởng mới có xác suất nhất định xuất hiện.
Lúc này, Ngoại Đạo Nguyên Anh và mình không phải sớm chiều bên nhau mà trực tiếp là một, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có khả năng sinh ra suy nghĩ phản bội.
- Thu!
Tiểu Thanh ngân dài một tiếng, ra hiệu hoàn toàn hiểu.
Dù sao con chim này cũng là xuất thân yêu cầm, không có tình cảm gì đối với tất cả mọi người trên Long Ngư Đảo.
Nếu như những người này xông vào trận, Đại Thanh còn có khả năng sẽ do dự, nhưng Tiểu Thanh tất nhiên giết chết không cần cân nhắc!
- Đi thôi!
Phương Tịch vung tay lên, bốn đường ánh sáng lại bay lên không trung, bay vụt về phía các phương hướng khác nhau.
- Không gì thiếu sót nữa... Ta cũng đã làm gần như đến cực hạn rồi. Trừ khi tu sửa hai bộ khôi lỗi cấp bốn kia... Nhưng lấy khôi lỗi thuật của ta để nâng cao tới cấp bốn, còn không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào! Càng không cần phải nói ta vẫn thiếu vài loại nguyên liệu đặc biệt để tu sửa khôi lỗi cao cấp...
- Như vậy...
Trong tay Phương Tịch có ánh sáng lóe lên, hiện ra một bầu hồ lô rượu.
Hắn nhổ nút bầu hồ lô và rót vào trong miệng một hớp Thanh Trúc Tửu, mặc cho một mùi hơi đắng kia quanh quẩn ở trong khoang miệng.
Mấy ngày kế tiếp, hắn hoàn toàn bỏ xuống việc tu luyện, cũng không tiến hành nghiên cứu bách nghệ tu tiên, hoặc cả ngày đờ ra, hoặc đi dọc theo Phỉ Thúy Đảo, thư giãn.
Mãi đến ngày này, Phương Tịch ở dưới một gốc Linh Đào Thụ nhìn từng cánh hoa đào bay lượn, thỉnh thoảng rót vào trong miệng một ngụm Thanh Trúc Tửu.
Hắn nhìn cánh hoa màu hồng phấn bay đầy trời giống như mưa, trong miệng vẫn còn mùi linh tửu, bỗng nhiên trong lòng xúc động:
- Thuận đường lớn lên, ngược đường thành tiên...
- Tiên giả chính là phải cướp linh cơ và tạo hóa của thiên địa để cầu cho bản thân được tiêu diêu và trường sinh!
- Bởi vậy thiên địa căn bản sẽ không đánh xuống cái gọi là cơ hội Kết Anh, có... chỉ có số kiếp!
- Lòng ta không phải đá không thể chuyển rời... Đại đạo đã định, không cho phép sửa đổi, cũng không cho phép lùi lại nửa bước!
Ý niệm này vừa sinh ra, Phương Tịch cười ha ha, hóa thành một tia sáng xanh trở lại động phủ bế quan đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Ầm ầm!
Cánh cửa của động phủ nặng nề khép lại, từng cấm chế hiện ra, hoàn toàn ngăn cách phòng tu luyện với bên ngoài.
Phương Tịch vỗ một cái vào thiên linh, một ánh màu đen lóe lên.
Ngoại Đạo Nguyên Anh trên đầu có hai cái sừng song song, phía sau có sáu hố đen lớn lại hiện ra. Nó đi tới một góc khuất và ngồi xếp bằng, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
- Bắt đầu đi!