Nếu ba nước xuất hiện một vị tu sĩ Nguyên Anh, Hỗn Nguyên Tông đương nhiên đừng mong biến nơi đây thành đường lui.
Mà nếu người này độ kiếp thất bại, vậy tài sản hắn để lại phải phong phú tới mức nào?
Thiết sư huynh và sư muội liếc nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy ánh mắt đối phương nóng như lửa.
Linh hạm cực lớn lập tức chuyển hướng, khiến Long Ngư Đảo tránh được một kiếp mà hoàn toàn không biết gì.
Vệ Trường Sinh tươi cười đi tới bên cạnh Thái Thúc Hồng, tự tay đỡ hắn dậy, cũng giải trừ bí pháp cấm chế:
- Đạo hữu... Hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi... Chúng ta chỉ là sứ giả Hỗn Nguyên Tông cố ý tới thăm hỏi Long Ngư Đảo Chủ, đúng lúc gặp được hắn thăng cấp. Vẫn mong đạo hữu dẫn đường để tránh xảy ra hiểu nhầm...
Nếu Long Ngư Đảo Chủ thật sự Kết Anh thành công, với hành vi hôm nay, bọn họ cũng không chạy thoát được. Cho dù bọn họ trốn vào trong tông môn cũng không bảo đảm. Vậy còn không bằng lưu manh hơn, trực tiếp đi tới chịu đòn nhận tội!
Nếu Long Ngư Đảo Chủ Kết Anh thất bại, tất nhiên tất cả không cần nhắc tới nữa.
Tất nhiên bọn họ sẽ giữ Thái Thúc Hồng lại dự phòng!
Vẻ mặt Thái Thúc Hồng kinh ngạc, trong tay cầm một thanh pháp bảo phi kiếm do Vệ Trường Sinh đưa qua nhận tội. Hắn lập tức đứng thẳng người...
Chỉ một thoáng, linh hạm đổi hướng, đi tới Phỉ Thúy Đảo.
Không chỉ có vậy, một đám tu sĩ Chung Hồng Ngọc cũng đang bay nhanh về phía Phỉ Thúy Đảo.
Tuy đã có không ít người thầm suy đoán, nhưng lại cảm thấy khó có thể tin nổi.
Không phải vị Long Ngư Đảo Chủ kia mới Kết Đan hậu kỳ sao? Sao hắn đột nhiên đột phá Nguyên Anh vậy?
Hơn nữa... Đối phương làm sao nhận được cơ duyên Nguyên Anh?
Trong nước cạn xuất hiện Chân Long?
Điều này căn bản quá vô lý!
...
Linh khí khủng khiếp rót xuống Phỉ Thúy Đảo, bị Nguyên Anh thu hết.
Nguyên Anh của Phương Tịch ợ một cái, lại nhìn cơ thể mình càng ngưng thực hơn mấy phần, lập tức bấm một pháp quyết.
Trên thân Nguyên Anh lập tức có thêm một bộ áo bào màu xanh do pháp lực biến thành. Hắn xoa bàn tay nhỏ bé, gương mặt nhỏ nhắn của mình... nhìn cơ thể của mình, bỗng nhiên thuấn di.
Nguyên Anh lập tức hóa thành một tia sáng xanh chạy dọc một đường từ thiên linh của thân thể xuống tới trong khí hải đan điền.
Lúc này, bên trong khí hải đan điền của hắn đã khác trước một trời một vực, khí tím dồi dào hiện lên ở các nơi.
Nguyên Anh rơi vào trong khí tím, ngồi xếp bằng.
Nguyên Anh Tọa Tử Phủ!
Đến bước này, Nguyên Anh xem như hoàn toàn ngưng tụ, tiếp theo chính là Tâm Ma Kiếp!
Phương Tịch bỗng nhiên mở hai mắt ra, trên tay hiện ra một bình ngọc.
Sau khi hắn mở ra, trong đó là một đan dược với hai màu đen và trắng lưu chuyển. Đây chính là Độ Diệt Đan!
Hắn nuốt đan dược vào trong miệng.
Độ Diệt Đan này vừa vào miệng đã tan, Phương Tịch gần như không có cảm giác gì, trong lòng lại hiện lên một ý cảnh Sinh Tử Độ Diệt.
Hắn còn chưa kịp cẩn thận lĩnh hội, trước mắt đã tối sầm, rơi vào trong huyễn cảnh tâm ma.
Tâm Ma Kiếp bắt đầu!
...
- Còn lại ba mươi phút là hết giờ thi!
Giọng nói của một thầy trông thi vang lên ở bên tai.
Phương Tịch ngỡ ngàng, nhìn cái bút chì 2B trong tay, ánh mắt giống như mất đi tiêu cự.
Trong đầu hắn đều là câu hỏi ta là ai? Ta ở đâu? Ta xảy ra vấn đề gì...
Trong lòng hắn nhớ mình hình như có một chuyện rất quan trọng phải làm.
“Ta quên chuyện gì quan trọng? Đúng rồi, thi công chức, ta phải thi công chức! Chuyện gì cũng không quan trọng bằng thi công chức, thành đạt!”
Phương Tịch bấm chặt ngón tay của mình, nhanh chóng đảo qua bài thi, sau đó lại trợn trừng mắt.
“Mẹ nó, bài thi để trống một nửa à... Đặc biệt đề toán ở giữa và cuối, ta còn chưa làm được đề nào đâu...”
“Đáng chết, đáng chết... Mau lên...”
Trong lòng hắn kích động, bàn tay run rẩy, chân dường như cũng bắt đầu bị chuột rút rồi...
“Mẹ nó, sao bài toán này khó vậy?”
“Đáng chết... cứ làm phần làm được đã, phần còn lại có thể đánh dấu loạn, dù sao không thể để trống được...”
Phương Tịch bắt đầu nhanh chóng tính toán, nhưng trong lòng chung quy vẫn cảm thấy không đúng.
Hắn mờ mịt ngẩng đầu, nhìn mọi người xung quanh đang múa bút thành văn cùng thi, còn có thấy trông thi đeo kính đen, vẻ mặt nghiêm túc, hắn có hơi hoảng hốt...
Phương Tịch bất giác nhớ lại lúc mình còn nhỏ, thiếu niên, trưởng thành...
Mình đã nỗ lực bao nhiêu vì ánh mắt của người ngoài, vì hy vọng của phụ mẫu... mà diễn trò?
Cho dù hắn thi công chức thất bại thì sao? Cho dù hắn thất bại thảm hại thì sao?
Trong lòng hắn vẫn không hề dao động, thậm chí cảm thấy buồn cười.
Hình như, việc hắn trải qua và tâm tư của hắn có một tầng vách ngăn. Hoặc nói là cơ thể của hắn và tâm linh của hắn... bị thứ gì đó ngăn cách.
- Ngoại trừ chết không có chuyện gì lớn... Nhưng sống chết tan thành mây khói, cũng giống như bọt nước thôi.
Trong phút chốc, Phương Tịch dường như hiểu ra điều gì, bắt đầu cười ha ha.
- Em học kia, mong em tuân theo kỷ luật của trường thi.