Cho dù là vậy, trận này vẫn là trận pháp đứng đầu ba nước, sương mù màu xám đen bao phủ cả đảo, tình cảnh nghiêm ngặt.
- Trịnh San đạo hữu, một tháng sau lại phải làm phiền ngươi rồi.
Chỗ khe nứt U Minh Địa Mạch, Hải Đại Ngưu giao một cây cờ trận đến trong tay Trịnh San, không khỏi thở phào nhẹ nhõm căn dặn.
- Thiếp thân nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Trịnh San nhận lấy cờ trận và đi tới một chỗ mắt trận, lặng lẽ rót pháp lực vào.
Tuy U Minh Địa Mạch này bị Phương Tịch lấy trận pháp phong ấn, nhưng không có Yêu Ma Thụ hấp thu âm khí của địa mạch, cứ cách một thời gian tích góp đủ âm khi quỷ khí, nó sẽ phát sinh một lần bạo động, công kích phong ấn.
Bởi vì chuyện này, Chung Hồng Ngọc không thể không liên tục trấn giữ ở đây, chủ trì trận pháp, còn phải nhờ mấy vị tu sĩ Trúc Cơ trợ giúp.
Kể từ đó, tất nhiên bọn họ đã bị chậm trễ chuyện tu hành, nhưng không một ai dám oán giận.
- Công tử vừa đi mấy năm, vẫn không có tin tức trở về...
Ở trung tâm trận pháp, vẻ mặt của Chung Hồng Ngọc tái nhợt, nhìn phong ấn càng thêm loãng, cùng với âm quỷ khí trong khe nứt dần dần đậm hơn, trong đôi mắt có ánh sáng sắc bén lóe lên:
- Các vị... Nếu qua một năm nữa, công tử còn chưa trở về, vậy thiếp thân lại ban bố minh lệnh của tam quốc, lệnh cho các tông phái ra tu sĩ Trúc Cơ và Kết Đan tiếp nhận chúng ta...
Trịnh San nghe xong, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, trên bầu trời có tiếng sấm lóe lên.
Huyền Mộc Đại Trận tự động tách ra một lối đi, một dải cầu vồng màu xanh hạ xuống Phỉ Thúy Đảo và hiện ra Phương Tịch với gương mặt vẫn như trước!
- Đảo chủ trở về rồi!
Nhất thời, rất nhiều tu sĩ đều hoan hô giống như nhìn thấy người tâm phúc.
Ầm!
Vào lúc bọn họ đang thả lỏng, âm quỷ khí trong khe nứt hình như tìm được sơ hở, hóa thành một con mãng xà lớn tối đen điên cuồng đánh thẳng vào một màn ánh sáng phong ấn chỉ còn rất mỏng.
- Không tốt...
Chung Hồng Ngọc cảm giác lệnh bài cấm chế trong tay truyền đến sự giãy giụa, không khỏi biến sắc.
Con mãng xà đen kia cực lớn, trên thân rắn còn có từng mảnh vảy lớn như mặt người. Nó chợt vung đuôi quất vào màn ánh sáng phong ấn yếu ớt, khiến gương mặt mỗi vị tu sĩ đều trắng bệch, cảm giác trong ngực khó chịu.
Oong!
Trong phút chốc, một bàn tay pháp lực khổng lồ màu xanh hạ xuống phong ấn, lập tức vỗ cho con mãng xà lớn này rơi xuống đất, khiến nó ầm ầm nổ tung.
Một bóng người hiện ra ở trước khe nứt, trên thân mặc một bộ pháp bào Thanh Trúc, gương mặt vĩnh viễn đều là thiếu niên kèm theo sức sống bừng bừng.
- Công tử...
Trên mặt Chung Hồng Ngọc lộ vẻ vui mừng, chỉnh đốn trang phục thi lễ.
- Ừ, các ngươi ở đây bảo vệ có công, bản đảo chủ sẽ thưởng lớn.
Phương Tịch nhìn lướt qua một vòng và tiện tay ném ra mấy tia sáng.
Nó rơi vào trước mặt Chung Hồng Ngọc. Đó chính là một món pháp bảo cực phẩm. Còn các Trúc Cơ khác lại nhận được linh khí cực phẩm.
- Cảm ơn đảo chủ ban thươngr.
Trịnh San cầm linh khí, nghĩ đến Hải Đại Ngưu vừa mới thay ca rời đi, trong lòng không khỏi cảm giác kỳ quái...
- Những ban thưởng còn lại sẽ do Hồng Ngọc ngươi phân phát xuống. Bây giờ tất cả đều rời đi, bản đảo muốn gia cố lại phong ấn này một lúc.
Phương Tịch thản nhiên phân phó.
Chờ đến khi Chung Hồng Ngọc dẫn người rời khỏi đó, hắn tiện tay lấy ra năm cờ trận chế luyện trong lúc đi đường, nhanh chóng đánh vào trong khe nứt.
Theo la bàn trong tay hắn chuyển động, một màn ánh sáng năm màu lập tức hiện lên.
Âm quỷ khí trong U Minh Địa Mạch tản ra lại tụ lại như muốn công kích phong ấn.
Nhưng ánh sáng năm màu dần dần chuyển động giống như một vòng xoáy, không ngờ dần dần đánh tan âm quỷ khí...
- Không tệ, không tệ... Trên đường đi, ta lấy Ngũ Hành Luân Chuyển Bí Thuật của Hỗn Nguyên Tông làm cơ sở để tìm hiểu ra ra Ngũ Hành Luân Chuyển Cấm Chế, quả nhiên khắc U Minh Địa Mạch.
- Có trận này, sau này ta rời khỏi đảo cũng không cần phải lo lắng nhà cũ bỗng nhiên nổ tung nữa...
Phương Tịch thấy thế thì không khỏi thì thào một tiếng, lại bay ra khỏi Sơn Hải Châu.
Ầm ầm!
Một gốc cây cực lớn đen xì ầm ầm hạ xuống bên trên U Minh Địa Mạch, từng rễ không ngừng thò vào bên trong phong ấn, bắt đầu hấp thu âm quỷ khí và phát triển lớn mạnh.
Xào xạc!
Bóng cây lắc lư, lá xanh đung đưa...
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nở nụ cười thỏa mãn.
Sau khi trở lại nơi ở, Phương Tịch lập tức mở tiệc lớn ba tháng, tận tình hưởng lạc, thả lỏng một thời gian.
Trong lúc đó, hắn cũng truyền xuống chuyện Yêu Giới sắp hạ xuống, bảo người phía dưới chuẩn bị tâm lý.
Tuy tu tiên giới ba nước không hề có Hư Không Chinh Triệu, nhưng chỉ cần bên một thú triều bên Nguyên Quốc tùy tiện vượt qua biên giới, sẽ hợp với thú triều vốn có ở Vạn Thú Sơn Mạch, vậy cũng đủ cho bọn họ chịu khổ rồi.