- Công tử lại đang chế luyện bảo bối...
Chung Hồng Ngọc thoáng thất thần lầm bầm.
Ầm!
Lúc này, một tiếng sấm vang lên, tiếp theo có nước mưa rơi xuống.
Hải Đại Ngưu cũng bay lên giữa không trung, hắn kinh ngạc giơ tay ra hứng một giọt nước mưa, không ngờ phát hiện nó có màu đỏ tươi.
Trời khóc, mưa máu rơi!
Cảnh tượng này khiến mỗi vị tu sĩ đều không khỏi thầm ớn lạnh.
...
- Quả nhiên giống như ghi chép, Thần Anh Kiếm xuất thế sẽ có vài hiện tượng kỳ lạ...
- Bầu không khí cũng được tô đậm đến mức này, ngươi không ngờ không vượt qua lôi kiếp? Vậy không thể nào nói nổi... Được rồi, linh bảo không cần vượt qua lôi kiếp...
Phương Tịch vừa phỉ nhổ vừa nhìn thành quả của mình.
Chỉ thấy Thần Anh Kiếm lớn bằng bàn tay cắm ở chính giữa một trận pháp luyện khí cỡ nhỏ màu tối đen, được bố trí cực kỳ tinh diệu.
Mà còn có ba anh nhi màu đỏ tươi không ngừng bay quanh thân kiếm...
- Nguyên Anh tế kiếm...
Phương Tịch nhìn ba bình ngọc và hộp rỗng trong tay, lẩm bẩm nói:
- Nguyên Anh bị huyết tế không chỉ chuyện đoạt xá, ngay cả chuyển thế cũng là hy vọng xa vời... Quả nhiên là chí bảo của ma đạo!
- Thần Anh Kiếm tiểu thành!
Phương Tịch không ngừng đánh ra từng pháp quyết lên trên trận pháp.
Hắn nhìn từng anh nhi nhỏ màu máu không ngừng bị Thần Anh Kiếm hấp thu, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.
Cuối cùng, hắn đánh ra một pháp quyết cuối cùng:
- Thu!
Vèo!
Trận pháp vỡ nát, một tiếng xé gió truyền ra.
Thanh kiếm nhỏ chỉ dài có mấy tấc, toàn thân tối đen kèm theo hoa văn giống như mạch máu lập tức xuất hiện ở trước mặt Phương Tịch.
Kiếm khí kia sắc bén khiến Phương Tịch phải kinh hãi:
- Thuấn di?
Sau khi Thần Anh Kiếm tiểu thành, không ngờ tự kèm theo khả năng thuấn di!
- Chẳng trách kiếm này được xưng là am hiểu giết chết tu sĩ Nguyên Anh nhất... Lấy đặc tính không ngừng thuấn di của nó lại thêm kiếm khí hung ác như vậy, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải đau đầu...
Phương Tịch thoáng tính toán, bỗng nhiên cảm thấy cạn lời.
Đều nói lão quái Nguyên Anh khó đối phó, còn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng vô thượng là Nguyên Anh xuất khiếu chạy trốn.
Sao đến chỗ mình... Tinh La Kỳ Bàn, Huyết Sát Điện, Thần Anh Kiếm đều thiên về khắc Nguyên Anh?
- Chẳng qua... Kiếm này có ma sát khí quá nặng, nếu chủ Nguyên Anh cầm lâu, sợ rằng sẽ ô nhiễm bản nguyên...
Hắn nhìn thanh Thần Anh Kiếm lơ lửng ở trước mặt mình và bỗng nhiên thở dài. Trên thiên linh lóe lên ánh sáng màu đen, Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện ra, cười hì hì ngoắc tay.
Một pháp lực lập tức chế luyện Thần Anh Kiếm.
Thần Anh Kiếm phát ra một tiếng kiếm ngân giống như tiếng trẻ sơ sinh khóc, không ngờ thu nhỏ lại.
Vèo!
Tiếp theo, nó thuấn di tới chỗ mu bàn tay của Ngoại Đạo Nguyên Anh, giống như một kim châm nhỏ bằng sợi lông trâu đâm vào bên trong mu bàn tay của Ngoại Đạo Nguyên Anh và biến mất.
- Nguyên Anh là vỏ...
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện ra vẻ đau khổ, tiếp theo giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, vẻ mặt Phương Tịch thoáng biến đổi:
- Loại chí bảo của ma đạo này quả nhiên tà dị.
Hắn thu hồi Ngoại Đạo Nguyên Anh, cơ thể thoáng động và đi tới trên không trung của Phỉ Thúy Đảo.
Nếu đã luyện thành Thần Anh Kiếm, hiện tượng kỳ lạ trong thiên địa tất nhiên cũng tiêu tan.
Ba tu sĩ Kết Đan đi tới trước mặt Phương Tịch, cung kính hành lễ:
- Minh chủ...
- Ngay cả hai người các ngươi cũng tới, hiển nhiên phải có chuyện quan trọng rồi.
Phương Tịch đi tới Trường Thanh Điện, nhìn Thái Thúc Hồng và Trương Trúc Thịnh:
- Nói đi...
- Là chuyện liên quan tới Yêu tộc xâm phạm...
Thái Thúc Hồng nói:
- Sau khi tu sĩ Tam Quốc Minh chúng ta thương nghị, cảm thấy có lẽ quét sạch Vạn Thú Sơn Mạch, áp chế trước cũng là một kế sách không tồi...
Phương Tịch ngáp một cái với vẻ không để ý:
- Không tệ, không tệ, kế sách này rất tốt, các ngươi đi làm đi...
Thái Thúc Hồng và Trương Trúc Thịnh không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Trong Vạn Thú Sơn Mạch có không biết bao nhiêu yêu thú cấp ba, hai người Giả Đan bọn họ dẫn đầu đi đánh à?
Phương Tịch mỉm cười, hình như liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ:
- Thế nào... các ngươi lại không dám à?
Sở dĩ hắn thành lập Tam Quốc Minh là cần thủ hạ chứ không phải gánh vác trách nhiệm.
Hắn căn bản không có khả năng ra mặt cho người phía dưới.
Cho dù lần này có kiếp nạn lớn Yêu tộc xâm phạm cũng vậy thôi.
Nếu có thể tiện tay giúp đỡ, hắn tất nhiên sẽ không ngại. Nhưng nếu hắn đã biết có đại yêu hóa hình hạ xuống... Vậy hắn có thể hoàn toàn không do dự vác cây chạy trốn.
Sau khi cho hai Giả Đan này lui xuống, Phương Tịch nhìn về phía Chung Hồng Ngọc:
- Tình hình trong tu tiên giới ba nước bây giờ thế nào?
- Còn có thể thế nào nữa? Chẳng qua là gia cố trận pháp, tích trữ vật tư, sau đó khẩn cầu ông trời phù hộ mà thôi...
Chung Hồng Ngọc cười gượng và trả lời.
- Ừ, từng tầng chống đỡ cũng không tệ... Nhớ kỹ đứng mũi chịu sào, chúng ta vốn ở nông thôn, nếu như quá mức xuất sắc sẽ thu hút sự chú ý của thú triều, trái lại không tốt…