Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 795 - Chương 958 - Truyền Tống 2

Chương 958 - Truyền tống 2
Chương 958 - Truyền tống 2

Dù sao Thanh Mộc Tông không có tu sĩ Kết Đan nên hạ thấp tư thế, cũng không nhiều gánh nặng như Huyền Thiên Tông.

- Bây giờ thú triều tới, thiên hạ đại loạn... Thanh Mộc Tông thậm chí không có nổi một vị Giả Đan.

Phương Tịch lắc đầu, tiện tay ném yêu đan qua.

- Minh chủ, ta...

Trịnh San luống cuống tay chân nhận lấy, cảm giác tay mình cũng đang run rẩy.

Một viên yêu đan cấp ba, năm đó Lục Thanh lão tổ đã muốn bao nhiêu năm, cũng không thể nhận được.

Bây giờ, nói lại nhẹ nhàng rơi vào trong tay mình?

- Ta lại ban yêu đan cấp ba này cho ngươi...

Phương Tịch tùy ý nói.

Cho dù tu sĩ luyện hóa yêu đan thành Giả Đan, từ nay về sau sẽ không có khả năng tiến bước nữa, nhưng đồng thời vẫn có đủ pháp lực thần thông và thọ nguyên Kết Đan sơ kỳ.

Với tư chất và tâm tính Trịnh San... Phương Tịch cảm giác đối phương cũng không thể kết thành Kim Đan được.

Vậy để nàng lấy thân phận của lão tổ Giả Đan hưởng thụ uy phong mấy trăm năm cũng không tệ.

...

Sau khi đuổi Chung Hồng Ngọc và Trịnh San đi, Phương Tịch đứng dậy, đi tới hậu điện của Trường Thanh Điện.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn không từ bỏ chuyện tu sửa truyền tống trận cổ.

Bây giờ, tòa truyền tống trận cổ thứ hai đã sắp được sửa xong.

Hắn đi tới trước truyền tống trận cổ, lấy ra một khối Hư Minh Tinh...

Mấy tháng sau...

Từng cục linh thạch thượng phẩm được đặt vào trong vết lõm, hai tay Phương Tịch bấm pháp quyết.

Ong ong!

Trên truyền tống trận cổ phát ra ánh sáng màu bạc, bỗng nhiên vang lên tiếng nổ.

- Thành công rồi!

Phương Tịch thấy vậy, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng:

- Pháp trận truyền tống trận cổ đối diện không hỏng... có thể sử dụng được chỗ này.

- Đáng tiếc, năm đó không soát hồn lão quỷ, không biết truyền tống trận này rốt cuộc truyền tống tới nơi nào?

Nhưng thật ra là thủ đoạn của hắn năm đó không đủ mạnh, cho dù hắn bắt được lão quỷ cũng khó có thể soát hồn được.

Hơn nữa, người kia che giấu quá nhiều bí mật, thủ đoạn vô cùng vô tận. Có thể sớm giết chết vẫn tốt hơn, không thể để cho hắn có bất kỳ cơ hội nào.

Lúc này, Phương Tịch tất nhiên vẫn có thủ đoạn lão luyện để đối mặt với những điều không biết.

Ánh sáng màu đen lóe lên, Ngoại Đạo Nguyên Anh mặc giáp màu đen, trong tay cầm Hóa Huyết Ma Đao, trong cơ thể còn che giấu một thanh Thần Anh Kiếm đã hiện ra.

- Chỉ lấy Nguyên Anh sợ rằng chưa đủ.

Phương Tịch nhìn Ngoại Đạo Nguyên Anh và thì thào một tiếng. Tiếp theo, hắn sờ lên hình xăm Sơn Hải Châu.

Một luyện thi quái nhân sừng trâu bước ra. Đó chính là Huyền Hỏa Ma Cương!

Từ sau khi Phương Tịch luyện lại Ngoại Đạo Nguyên Anh, hắn rất ít khi lấy bộ luyện thi có thể tương đương với Kết Đan trung kỳ này ra sử dụng.

Lần này, Ngoại Đạo Nguyên Anh cần một vật dẫn, Phương Tịch mới nghĩ đến luyện thi này.

- Ngưu đầu nhân chiến sĩ, xuất trận!

Ngoại Đạo Nguyên Anh đi tới đỉnh đầu Huyền Hỏa Ma Cương và hóa thành một quầng sáng màu đen rơi vào trong đan điền khí hải của nó.

Đây không phải là đoạt xá, chỉ là nhập hồn thao túng trong thời gian ngắn.

Bây giờ chủ Nguyên Anh của Phương Tịch đã mạnh hơn Ngoại Đạo Nguyên Anh, nó rời khỏi trong thời gian ngắn cũng không sợ.

Thậm chí cho dù Ngoại Đạo Nguyên Anh bị rơi hoặc bị nhốt ở chỗ nào đó, bản tôn cũng có thể đi tới Hồng Nhật Giới, sau đó lập tức hạ xuống bên cạnh hắn.

Đối với Phương Tịch, vấn đề Thân Ngoại Hóa Thân ma đạo có khả năng trốn tránh có khó khăn không nhỏ, quả thật giống như không tồn tại.

Đây dĩ nhiên là tác dụng kỳ diệu của Chư Thiên Bảo Giám.

Trong hai con mắt Huyền Hỏa Ma Cương hiện ra ma quang tối đen như mực, tiếp theo lại bước từng bước về phía trước, đi tới trong truyền tống trận cổ.

- Thuận buồm xuôi gió!

Phương Tịch giơ tay đánh một pháp quyết vào trên truyền tống trận cổ.

Trong ánh sáng bạc lập lòe, bóng dáng Huyền Hỏa Ma Cương đột nhiên biến mất...

...

Oong!

Một chỗ kiến trúc cổ hình như đã bị bỏ hoang nhiều năm, hơn nửa khu vực bị cát vàng vùi lấp.

Mà ở bên trong mật thất nào đó dưới đất, trên một truyền tống trận cổ đột nhiên phát ra ánh sáng màu bạc, một người sừng trâu đi ra.

- Nơi này là...

Ngoại Đạo Nguyên Anh xoa sừng trâu của mình, thần thức phóng ra ngoài.

Tiếp theo, Huyền Hỏa Ma Cương lại giống như phát hiện ra điều gì đó. Hắn đi tới trước một cửa đá nham thạch bị đóng chặt và giơ lên nắm đấm.

Ầm ầm!

Sau mấy quyền, vô số đá vụn bắn ra, cửa lớn nham thạch nứt ra và hiện ra một lối đi tối đen...

Không lâu sau đó, một tia sáng bay lên giữa không trung.

Con ngươi Phương Tịch tối đen nhìn mười nghìn dặm cát vàng trải dàicách đó không xa, cùng với bức tường đổ nát bên dưới, còn có di tích ốc đảo trước đây từng tồn tại. Hắn cảm thấy khó hiểu:

- Đây lại là tu tiên giới Tây Mạc à? Cũng có thể tính là vậy... Dù sao chỉ cần không phải Trung Vực thì tốt rồi.

Thần thức của hắn đảo qua bên dưới, phát hiện ở đây hình như đã từng là một mảnh Nhân tộc nơi tập trung sinh sống, nhưng theo ốc đảo biến mất, sớm bị hoang phế nhiều năm, càng không nửa điểm linh mạch khí.

Bình Luận (0)
Comment