Nhưng lúc này, hắn nhìn Quân Sa Hồ trong tay, trên mặt đầy vẻ cay đắng.
Chỉ thấy ở trên bản thể của Quân Sa Hồ chẳng biết đã xuất hiện thêm một vết đao mờ màu đỏ từ bao giờ.
Vừa rồi, Phương Tịch chém xuống một đao, không ngờ khiến cho vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này bị thương, ngay cả linh bảo bản mệnh cũng bị tổn thương!
- Chiêu thứ ba!
Phương Tịch nhìn thấy Hắc Sa Chân Quân có thể đỡ hai chiêu của mình, trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Đối với loại kẻ địch này phải dùng hết sức ứng phó để bày tỏ sự tôn kính!
Trên đỉnh đầu hắn lóe lên ánh sáng màu đen, Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện lên, trong tay hiện ra một thanh kiếm nhỏ, đó chính là Thần Anh Kiếm!
Ô oa!
Tiếng kiếm ngân giống như tiếng đứa trẻ sơ sinh khóc nỉ non đột nhiên vang vọng trong hư không xung quanh.
Bên trong đan điền của Hắc Sa Chân Quân, Nguyên Anh với gương mặt giống hệt hắn mở hai mắt ra, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ khủng hoảng...
- Kiếm này...
Hắc Sa Chân Quân hoảng sợ, mí mắt giật liên tục.
Nói chung, Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh xuất khiếu không phải chạy thoát thân chính là muốn liều mạng.
Vốn đã không dễ ứng phó, lại thêm kiếm này...
- Đạo hữu chờ đã... Bản tọa... Nhận thua!
Hắc Sa Chân Quân khó nhọc nói.
Làm một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thừa nhận không địch lại tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thực sự hơi mất mặt.
Nhưng mất mặt chung quy còn tốt hơn mất mạng!
- Hả?
Phương Tịch dừng thi triển thuật pháp, cười như không cười nhìn Hắc Sa Chân Quân.
Hắc Sa Chân Quân cắn răng, một Hắc Trạch Huyền Sa tạo thành trận gió xoáy lại bất ngờ cắn nuốt Vưu Thiên Hào không kịp đề phòng...
Chờ đến khi vòi rồng màu đen qua đi, ở đó đã không còn bóng dáng của người này nữa.
Chỉ có một túi trữ vật cộng thêm nội đan Phong Lôi Giác Mãng bị Hắc Sa Chân Quân ném cho Phương Tịch.
- Đạo hữu là một người thẳng thắn!
Phương Tịch thu túi trữ vật và nội đan, nhưng Nguyên Anh trên đỉnh đầu lại thưởng thức Thần Anh Kiếm, vẫn chưa trở lại trong cơ thể Huyền Hỏa Ma Cương.
- Đạo hữu làm vậy là có ý gì?
Trên gương mặt Hắc Sa Chân Quân đầy vẻ đề phòng, rất sợ Phương Tịch sẽ lại ra tay.
Đặc biệt là thanh kiếm nhỏ kia không ngờ khiến Nguyên Anh của hắn cảm giác được sự uy hiếp cực mạnh.
- Chúng ta giao đấu gây ra động tĩnh quá lớn, sợ rằng đã bị đại yêu hóa hình chú ý...
Phương Tịch thở dài và nhìn xung quanh, cao giọng nói:
- Ra đi!
- Hì hì... hai tu sĩ Nhân tộc các ngươi không ngờ nghênh ngang đấu pháp ở nơi hoang dã, quả thật không xem Yêu tộc ta ra gì...
Phụt!
Tầng đất nổ tung, một con yêu thú màu vàng cực kỳ khổng lồ giống như Xuyên Sơn Giáp chui ra.
Mà không ngờ còn có hai vị yêu tu đứng ở trên đỉnh đầu của Xuyên Sơn Giáp!
Yêu tộc thăng cấp cấp bốn, cần vượt qua lôi kiếp hóa hình, nghe đồn còn khó hơn lôi kiếp của tu sĩ Nguyên Anh gấp mấy phần!
Đồng thời, yêu thú cấp ba đỉnh phong độ kiếp có xác suất thành công thấp hơn tu sĩ Nhân tộc cô đọng Nguyên Anh.
Thiên đạo công bằng nhất, nếu cho Yêu tộc thọ nguyên lâu dài và thể phách mạnh mẽ, còn có thần thông bản mệnh sắc bén, vậy dĩ nhiên sẽ cướp đoạt đi một vài thứ, ví dụ như... tu luyện chậm rãi, thăng cấp còn khó hơn Nhân tộc!
Chẳng qua càng như vậy, Yêu tộc cấp bốn thành công hóa hình đều có chỗ bất phàm!
Phương Tịch nhìn hai bóng người xuất hiện ở trên Xuyên Sơn Giáp màu vàng.
Đại yêu cấp bốn đã có thể hóa hình thành hình thái Nhân tộc.
Lúc này xuất hiện hai yêu, một con hình thể cao lớn, khoác trên người một lớp vảy màu xanh lục giống như một bộ giáp cổ xưa, trên đỉnh đầu còn có một cái sừng kỳ lạ.
Một bên khác có thân thể to lớn không khác gì nhân loại, chỉ có hai bên gương mặt vẫn có vài miếng vảy đỏ tươi, trên môi có hai xúc tu giống như râu cá chép.
- Một người là trung kỳ, một người là sơ kỳ...
Sắc mặt Phương Tịch có phần trịnh trọng:
- Có chút phiền toái nhỏ...
- Là Ngũ Hành Lân Tộc!
Hắc Sa Chân Quân hình như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt càng thêm khó coi:
- Ngũ Hành Lân Tộc được gọi là vương giả trong Yêu tộc đi lại trên mặt đất, tộc nhân của nó bình thường đều thức tỉnh một phần Kỳ Lân Chân Huyết, càng khó có thể đối phó hơn đại yêu hóa hình bình thường...
- Nếu biết không có cách nào đối phó, sao còn không để lại Nguyên Anh nhận tội?
Yêu Tộc vảy đỏ cười ha ha, yêu khí trên thân phóng lên cao, quả nhiên còn mạnh hơn Nguyên Anh trung kỳ bình thường gấp mấy bậc.
- Chia nhau ra hành động!
Phương Tịch và Hắc Sa Chân Quân liếc mắt nhìn nhau, lại hóa thành hai độn quang với màu sắc khác nhau, đột phá vòng vây theo hướng khác nhau.
Vèo!
Hai tay hắn bấm pháp quyết, một ánh sáng màu đỏ sậm bao bọc lấy toàn thân, giống như một cầu vồng xẹt qua giữa không trung.
Sau khi bay được mấy trăm dặm, thần thức của Phương Tịch đảo qua, lại nhìn thấy Yêu tộc vảy xanh cấp bốn hạ phẩm đuổi theo mình. Trong lòng hắn không khỏi mừng thầm:
- Mình khá may mắn... bọn họ không thấy được trận đấu pháp trước đó, hay là chuẩn bị bóp trái hồng mềm Hắc Sa Chân Quân kia trước? Hoặc đơn thuần là tự cao tự đại?