Nó gào lên một tiếng, vết thương trên lưng nhanh chóng lành lại. Nó còn muốn tiếp tục chiến đấu, trước mắt đã hiện ra một thanh kiếm nhỏ đen xì.
Phía trên đó có vô số hoa văn giống như mạch máu chuyển động, phát ra tiếng kiếm ngân xé tim xé phổi, khiến Lục Sơn Quy theo bản năng muốn cướp đường bỏ chạy.
Nhưng Quy Sơn nhanh chóng từ bỏ ý định này.
Hắn bị thiên phú của chủng tộc ảnh hưởng, khá tự tin về phương diện phòng ngự, nhưng phương diện tốc độ độn địa... Thật sự còn không bằng Thanh Hỏa Loan cấp ba!
Ầm!
Một tia sáng màu đen hạ xuống, Kỳ Lân giống như ngọc đen đạp ở trên lưng của Lục Sơn Quy, quát:
- Thần phục... Hoặc chết!
Nói chung, yêu thú có linh trí càng cao càng dễ thu phục, bởi vì chúng biết cân nhắc lợi hại, tham sống sợ chết...
- Ngang!
Lục Sơn Quy còn muốn giãy giụa, Phương Tịch căn bản không khách sáo, phun ra một đám phong nhận, gần như đánh xuyên qua mai rùa của nó.
Ầm ầm!
Hai con thú lớn đánh nhau, hoặc nói Phương Tịch đơn phương bạo hành, mặt đất không ngừng run rẩy...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu...
Lục Sơn Quy gần như rơi vào đường cùng mạnh lên tiếng, phun ra một viên yêu đan màu vàng đất, bên trong có một con rùa nhỏ rất linh hoạt chớp mắt lại thuấn di giống như muốn thoát đi.
Vèo!
Trong chớp mắt tiếp theo, Thần Anh Kiếm treo ở phía trên yêu đan, một ma khí tản ra xung quanh, khiến con rùa đen nhỏ trong đó liên tục gật đầu:
- Tiểu lão nhi bằng lòng thần phục, bằng lòng thần phục...
- Sớm như vậy không phải xong chuyện sao?
Ánh sáng màu xanh lóe lên.
Phương Tịch hóa thành hình người, trong tay lấy ra một cái vòng đồng. Đó chính là linh bảo Ngự Yêu Hoàn. Tiếp theo, hắn ném ra một cái.
Oong!
Ngự Yêu Hoàn bay tới phía trên đỉnh nội đan màu vàng đất, chỉ chớp mắt đã đeo vào phía trên nội đan.
Trong nháy mắt, vòng đồng trở nên mờ ảo, trên đó chỉ có từng sợi dây xích do phù văn tạo thành, chúng giống như hình xăm in lên mặt ngoài của nội đan.
Ngự Yêu Hoàn này vốn dùng cho nội đan của yêu thú.
Nội đan của đại yêu hóa hình lại tương đương với tu sĩ Nguyên Anh, đây mới là chỗ hiểm căn bản.
Nếu để nội đan và thần hồn của nó chạy, tìm một con yêu thú giống rùa đoạt xá, không lâu sau lại có thể tu luyện về cấp bốn!
- Ngự Yêu Hoàn?
Lục Sơn Quy nuốt nội đan trở lại, cũng hóa thành hình người, trên mặt cười gượng, thi lễ về phía Phương Tịch:
- Chủ thượng... Tiểu lão nhi thần phục rồi!
- Còn chưa đủ!
Phương Tịch lại lắc đầu, lãnh đạm nói:
- Ngươi còn cần ký kết khế ước nô dịch với ta... Ngoài ra, lại giao ra một phần vật đến từ tinh hồn.
Hắn lắc tay, một Thiên Yêu Phiên cấp pháp bảo lại hiện ra. Chỉ thấy trên gương mặt Quy Sơn đầy cay đắng.
Vị này quả thật cẩn thận đến cực điểm.
Thế mà còn ghét bỏ Ngự Yêu Hoàn trói buộc không đủ, cộng thêm rất nhiều cấm chế nữa, cho dù tương lai nó lên cấp năm cũng chưa chắc có thể tránh thoát...
Nhưng Phương Tịch rõ ràng sẽ không cho nó có bất kỳ đường sống nào.
Yêu này vô cùng cẩn thận lại nhạy bén, hơn nữa còn là cấp bốn hóa hình người, không thể khinh thường!
Hắn lập tức dùng tới pháp môn mình nhận được từ truyền thừa ngự thú trung cấp, còn có các loại thủ pháp bí thuật cấm chế trong ma đạo, không biết có tác dụng không, cứ một hơi thi triển ở trên thân của Quy Sơn... khiến tiểu lão nhi này liên tục kêu lên thảm thiết...
...
dưới Thủy Tổ Yêu Ma Thụ ở Phỉ Thúy Đảo, Phương Tịch gối đầu lên hai tay, hình như đang chợp mắt.
Hắn đột nhiên mở hai mắt ra, mỉm cười.
Một lát sau, hai độn quang một vàng một đen từ trên cao hạ xuống, hiện ra Ngoại Đạo Nguyên Anh và Lục Sơn Quy Quy Sơn!
Quy Sơn nhìn thấy bản tôn của Phương Tịch, cơ thể lập tức chấn động, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ là thần thông lớn Nguyên Anh thứ hai... Chủ thượng có tu vi thâm sâu khó lường, lão nô thua không oan...
- Quy đạo hữu cần gì phải hạ thấp mình?
Phương Tịch mỉm cười, hắn luôn khinh thường danh hão coi trọng lợi ích thực tế.
Nếu hắn đã hạ nhiều cấm chế như vậy ở trên thân của Quy Sơn, vậy cho hắn chút lợi ích ngoài miệng cũng không sao.
- Không biết đạo hữu liên hệ với Thiên Phượng Tộc thế nào? Bộ tộc này còn có chỉ thị gì?
Hắn lập tức hỏi về vấn đề mấu chốt nhất.
- Có một nhóc con Thiên Phượng Tộc tới tìm lão phu... Tộc này luôn tâm cao khí ngạo, xem chúng ta là huyết mạch hạ cấp, căn bản khinh thường chú ý... nàng chỉ cho lão phu nhiệm vụ là dâng lên thú triều, nhiễu loạn tu tiên giả ở hậu phương mà thôi...
Quy Sơn cười gượng trả lời, lại liếc nhìn Thanh Hỏa Loan bên cạnh. Trong mắt hắn kèm theo chút kinh ngạc.
- Có chuyện nói thẳng!
Phương Tịch thấy thế, nói với vẻ nghiền ngẫm.
- Chủ thượng tha tội, lão phu chỉ nhìn thấy con linh sủng này của chủ thượng có huyết mạch khá thuần túy, nếu bị Thiên Phượng Tộc phát hiện sẽ thật sự phiền phức.
Quy Sơn cung kính trả lời.