Một giọng nói máy móc không cảm xúc vang lên:
- Chiến hạm tuần tra Huyền Thanh Hào phát hiện Vực Ngoại Thiên Ma, chấp hành trình tự giết chết!
- Thứ gì vậy?
- Vực Ngoại Thiên Ma... Ta à?
Phương Tịch nhìn mình. Được rồi... Mặc dù toàn thân mình thật sự là ma khí, dù sao Ngoại Đạo Nguyên Anh tu luyện Diêm La Thiên Tử Đạo chính là công pháp ma đạo đỉnh cấp.
Đồng thời hắn vượt giới đến đây, cũng phù hợp với điều kiện tới từ vực ngoại.
“Bốn chữ Vực Ngoại Thiên Ma quả thật không có một chữ nào nói sai về hắn!
- Nhưng... Tuy ta tu luyện ma công lại đến từ vực ngoại, nhưng ta là người tốt mà!
Phương Tịch thì thào một tiếng.
Đáng tiếc, chiến hạm tuần tra cực lớn giống như thành trì bay kia căn bản không nghe hắn giải thích.
Theo giọng nói lạnh lùng máy móc vang lên, một luồng ánh sáng kỳ lạ hai màu đen và trắng hình thành ở đầu trước của chiến hạm, quấn lấy nhau, bỗng nhiên nghiền nát, tạo thành nguyên khí vô tận, hình thành một tinh quang khủng khiếp với màu sắc hỗn độn quét ngang xuống!
... Lưỡng Nghi Hỗn Động Thần Quang!
Phương Tịch vô cùng bất đắc dĩ, trong tay có ánh sáng màu xanh lóe lên, hiện ra một Thanh Lân Thuẫn.
Thanh Lân Thuẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, vô số ánh sáng màu xanh giống như mảnh vảy chợt bắn ra, hình thành một bức tường ở giữa không trung.
Xôn xao!
Lưỡng Nghi Hỗn Động Thần Quang với màu sắc hỗn độn rơi vào phía trên tấm lá chắn lớn với lớp vảy mờ ảo, chỉ dừng lại chốc lát đã trực tiếp hòa tan tấm lá chắn lớn này, nó vẫn lao nhanh không dừng, rơi vào trong thành trì đổ nát phía sau.
Dưới thần quang, vô số kiến trúc kết cấu xi măng cốt thép và các loại phương tiện giao thông không bánh đều bị phân giải thành từng hạt căn bản nhỏ nhất, lập tức hình thành một hố đen thật lớn...
Nghìn ngoài trăm trượng lóe lên ánh sáng màu đen, bóng dáng Phương Tịch hiện ra, trên mặt đầy vẻ chấn động:
- Một món pháp bảo chiến tranh tốt... Sợ rằng không kém hơn Thất Bảo Lâu Thuyền của Ly Thương Ma Cung là mấy...
Trên mặt hắn lập tức hiện ra sát khí, toàn thân có ánh sáng màu xanh bùng lên. Hắn vừa lên tiếng, một tia sáng xanh chợt bắn ra.
Gào gào!
Ở giữa không trung, ánh sáng màu xanh hóa thành chín phong nhận và ngưng tụ thành Giao Long, chính là thần thông bản mệnh của Ngũ Hành Lân Tộc trước đây!
Sau khi từng con Phong Giao hiện lên, không ngừng phun ra nuốt vào linh khí thiên địa, hình thể chợt tăng lên.
Ngay cả như vậy, so với kích thước khổng lồ của chiến hạm tuần tra lại chẳng khác nào mấy con giun. Chúng bỗng nhiên gào thét một tiếng, rơi vào trên sàn bọc thép của chiến hạm.
Phụt phụt!
Mặt ngoài kim loại hiện ra từng phù lục, hình thành vòng bảo hộ bảy màu sặc sỡ.
Phong Giao chỉ có thể miễn cưỡng đột phá được tầng bảo hộ thứ nhất, để lại vết hằn sâu ở trên sàn thuyền kim loại, nhưng rõ ràng còn chưa đục thủng được độ dày của sàn thuyền này...
Thậm chí, Phương Tịch còn có thể nhìn thấy từng người máy nhỏ bé dường như mang theo sự kỳ diệu của khôi lỗi thuật, đã bắt đầu tu sửa lớp bọc thép.
Vừa đánh vừa sửa!
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức chẳng còn tâm tư đối đầu nữa, trong miệng niệm một câu chú văn, hóa thành một tia sáng máu tiến vào trong mặt đất...
Vèo vèo!
Cửa khoang trên chiến hạm tuần tra mở ra, rất nhiều thiết bị bay không người lái giống như đàn ong bay ra khỏi kho hàng, tản ra bốn phương tám hướng.
Một thần niệm bỗng nhiên khóa chặt Phương Tịch.
Loại khí tức quen thuộc này khiến Phương Tịch thoáng kinh hãi:
- Tu sĩ Nguyên Anh? Trên chiếc chiến hạm tuần tra kia còn có tu sĩ Nguyên Anh?
Lúc này, ở trên sàn thuyền chiến hạm tuần tra, một tu sĩ trung niên gương mặt chữ điền, làn da màu đồng cổ kèm theo sự kiên nghị lão luyện đang lặng lẽ nhìn theo hướng Phương Tịch thoát đi:
- Vực Ngoại Thiên Ma tự nhiên đột phá tuyến phòng ngự Thái Âm, đây là chúng ta không làm tròn bổn phận...
Quanh người hắn tản ra sóng pháp lực cấp Nguyên Anh, bỗng nhiên ấn một cái vào ngực.
Một quầng sáng khuếch tán ra, vô số linh văn được nhuộm đẫm, khoác lên người hắn một chiến giáp với kiểu dáng cổ xưa, lại mang theo linh cơ mạnh mẽ.
- Canh Kim Thiên Mang Thần Kiếm đang bổ sung năng lượng... 97%, 98%... 100%!
Giọng nói máy móc trước đó vang lên lần nữa.
Ong ong!
Theo một tiếng kiếm ngân vang lên, một thanh phi kiếm màu vàng bay ra khỏi một lò năng lực cực lớn nào đó trên chiến hạm tuần tra.
Tu sĩ trung niên cười lớn một tiếng, khống chế phi kiếm hóa thành một tia sáng vàng, không ngờ thi triển kiếm thuật người và kiếm hợp nhất nhanh chóng chui xuống lòng đất, truy kích!
- Tới!
Trong một chỗ dưới lòng đất, yêu khí trên toàn thân Phương Tịch tăng vọt, ép từng tấc đất và hình thành một không gian cực lớn trong lòng đất.
Thất Sát Ma Giáp bao quanh người hắn, trong tay hắn cầm Hóa Huyết Ma Đao, lẳng lặng nhìn chăm chú xuống phía sau.
Gần như chỉ trong chớp mắt, một dải kiếm cầu vồng màu vàng đã đuổi qua!
Một tên tu sĩ trung niên Nguyên Anh trong bộ giáp nhìn thấy hình tượng dị tộc lớp vảy mọc ra trên người và cái sừng trên đỉnh đầu của Phương Tịch, lập tức quát một tiếng:
- Ma tộc nhận lấy cái chết!