Mấy tháng sau, Chung Hồng Ngọc đang ngồi xếp bằng tu luyện trong Hư Không Điện, toàn thân phát ra khí cơ rõ ràng, mơ hồ có tiếng nhạc vang lên vô cùng huyền dị.
Nữ tử này chính là Không linh căn cực kỳ hiếm thấy, sách cổ tu luyện lại càng hiếm thấy hơn.
Mặc cho Phương Tịch giết nhiều Nguyên Anh, Kết Đan như vậy... Ở trong túi trữ vật vẫn không tìm được một môn công pháp tu luyện nào thích hợp với Không linh căn.
Ngược lại Hỗn Nguyên Quyết xuất hiện Trúc Cơ trang và Kim Đan trang...
Thế nhưng công pháp này thật ra không khác nào Huyền Âm Công, đều là công pháp không có thuộc tính, cho dù có đỡ hơn, nhưng cân nhắc đến tổn hao do chuyển đổi công pháp mang đến, Chung Hồng Ngọc vẫn khẽ cắn môi, lựa chọn tiếp tục tu hành Huyền Âm Công bí truyền của Nguyễn gia trên Đào Hoa Đảo!
Đến sau khi Kết Đan, nàng muốn đổi công pháp lại càng thêm khó khăn.
Trừ khi sau này tìm được công pháp đỉnh cấp hoàn toàn phù hợp với Không linh căn, bằng không Chung Hồng Ngọc đại khái vẫn sẽ học theo Huyền Âm Công đi tiếp.
Tuy công pháp này không phải là đỉnh cấp, nhưng ở trong công pháp thượng phẩm cũng không tệ, sóng âm công kích càng cực kỳ hiếm thấy, khó có thể kìm chế.
- Ôi...
Rất lâu sau, Chung Hồng Ngọc tu luyện xong, lặng lẽ thở dài:
- Sau khi Kết Đan, muốn đi tới một bước nhỏ cũng quá khó... Ta có nên nói với công tử không cần tìm kiếm công pháp sau này nữa không? Với tư chất của ta, chỉ sợ lúc sống muốn tiến giai Kết Đan hậu kỳ cũng vô cùng gian nan.
Huyền Âm Công chính là công pháp không có thuộc tính, bất kỳ linh căn nào cũng có thể tu hành, đồng thời trước đây Nguyễn Tinh Linh đã xem Chung Hồng Ngọc làm nửa đệ tử, đã truyền toàn bộ trang công pháp, nàng có tu luyện tới Kết Đan viên mãn.
Nếu trong cuộc đời này không có hy vọng xa vời ngưng tụ Nguyên Anh, thật ra trang công pháp này đã đủ cho rất nhiều tu sĩ Kết Đan tu hành.
Chung Hồng Ngọc hiểu rõ bản thân, lấy tư chất Không linh căn trung phẩm của nàng, có thể Trúc Cơ đã phải cám ơn trời đất rồi.
Sở dĩ nàng có thể Kết Đan hoàn toàn là kết quả công tử dốc hết sức nâng đỡ, cho linh vật Kết Đan tuyệt phẩm như Huyền Thủy Tinh Anh và Lưu Ly Thiên Hỏa Thủy Hỏa Luyện Kim Đan.
Cho dù vậy, nàng cũng suýt nữa thất bại. Nhờ có Phương Tịch lấy bí thuật giúp đỡ, vào giây phút cuối cùng nàng mới không có Kết Đan thất bại trong gang tấc.
Nếu giao hai linh vật này giao cho Thái Thúc Hồng, Trương Trúc Thịnh... không chừng bọn họ đã trực tiếp Kim Đan đại thành, không cần tới mức luyện hóa nội đan cấp ba, tự chặt đứt đại đạo thảm như vậy.
Tuy đối với rất nhiều tu sĩ trong ba nước, Giả Đan và Kim Đan không có gì khác nhau.
Đối với Chung Hồng Ngọc lại càng như vậy.
Nếu không phải tu luyện ở trên linh mạch cấp bốn, nàng cũng không chắc sẽ tiến giai Kết Đan trung kỳ! Vậy thật sự không khác nào Giả Đan.
- Tư chất đấy...
Chung Hồng Ngọc cười cay đắng. Nàng càng tu luyện tới cấp cao hơn càng biết rõ được sự hạn chế của tư chất.
“Trước đây, ta nghe Nguyễn sư đề cập qua một câu, tư chất linh căn của công tử hình như cũng không phải là thượng giai...”
Trong lòng nàng bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ, tiếp theo lại lắc đầu, ép mình quên đi.
Đối với tu tiên giả, cơ duyên từng người đạt được chính là bí ẩn lớn nhất.
Cho dù là người thân, bạn bè, thậm chí đạo lữ... ai dám mạo hiểm tìm hiểu cũng sẽ trở mặt.
Chung Hồng Ngọc cố gắng lấy lại tinh thần, điều chỉnh cảm xúc thoát khỏi cảm giác chán nản do tu vi tiến triển chậm rãi gây ra. Nàng đi ra khỏi động phủ.
Tiếp theo, chỉ thấy một Truyền Âm Phù đang di chuyển loạn ở ngoài cửa.
Bàn tay trắng mịn của nàng chộp một cái, lại nắm lấy Truyền Âm Phù ở trong tay. Từ trong đó truyền ra một giọng nói ôn hòa như ngọc:
- Hồng Ngọc, tới Trường Thanh Điện một chuyến!
...
- Công tử cho đòi, không biết có chuyện gì?
Chung Hồng Ngọc nghi ngờ.
Theo nàng biết, từ trước đến nay công tử đều là người một lòng khổ luyện, bất luận ở Long Ngư Đảo hay Phỉ Thúy Đảo đều như vậy.
Không có chuyện lớn, hắn sẽ không gọi mọi người.
Chờ đến khi tới Trường Thanh Điện, Chung Hồng Ngọc lại nhìn thấy Phương Tịch đứng ở dưới một gốc cây hoa đào, từng cánh hoa đào bay xuống đầu vai của người thiếu niên.
Thiếu niên giống như Lan Chi Ngọc Thụ, thỉnh thoảng uống một ngụm tiên tửu trong hồ lô vàng, khí chất tiêu sái bất kham.
- Bái kiến công tử!
Chung Hồng Ngọc bị chấp áp trước khí phách của hắn, nhất thời thất thần, sau đó nàng vội vàng hành lễ.
- Miễn... Hồng Ngọc, ngươi có thể muốn... nâng cao linh căn không?
Phương Tịch bỗng nhiên mở miệng, nói ra điều khiến Chung Hồng Ngọc giật mình kinh ngạc.
- Linh căn do trời định, sao còn có thể nâng cao được chứ?
Nàng lẩm bẩm nói.
- Tu sĩ thế hệ ta vốn linh hoạt đoạt thiên, nghịch thiên rời đi... Linh căn tất nhiên cũng có thể sửa được.
Phương Tịch mỉm cười, trong tay hiện ra một bình ngọc, bên trong là Linh Căn Ưu Hóa Dịch đã được hắn kiểm tra mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì.