- Nói cách khác... ta nhất định phải nhận được Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy.
- Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy chính là linh dịch tạo hóa. Tam Quang Thần Thủy, linh nhũ chục nghìn năm đều là linh dịch thiên địa hỗn hợp, Nguyên Anh cũng khó gặp được một lần. Sau khi qua tay Hóa Thần Tôn Giả chế luyện thành, chẳng lẽ còn có hiệu quả đặc biệt gì đối với việc tu luyện Trường Sinh Thuật sao?
Phương Tịch vừa nghĩ đến đây, lập tức đi tới trong động phủ của Sơn Hải Châu.
Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy vẫn được phong ấn ở trong đá thủy tinh bảy màu, thoạt nhìn như mộng như ảo, có ánh sáng mạnh...
Phương Tịch vẫn cất kỹ linh dịch này, không mấy sử dụng tới.
Nhưng có thể tưởng tượng được, nếu truyền ra tin tức, cho dù là Hóa Thần Tôn Giả cũng phải động tâm.
- Bất kể thế nào... Dù sao cũng phải thử một lần.
- Dù sao nguyên bộ Trường Sinh Thuật và Khô Vinh Quyết, Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy do Thanh Đế Sơn luyện hóa có lẽ cũng có công hiệu thần kỳ mà ta không biết?
Phương Tịch nhẹ nhàng giơ một ngón tay ra, mộc linh khí nồng đậm hội tụ, hình thành một cây châm dài màu xanh.
Hắn tiến lên một bước, châm dài màu xanh đâm vào bên trong thủy tinh bảy màu.
Một giọt Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy giống như thủy ngân lại chậm rãi chảy dọc theo châm dài màu xanh ra, rơi vào trong Vạn Tái Không Thanh Bình được Phương Tịch chuẩn bị sẵn từ trước.
Tí tách!
Một giọt linh dịch này hình như lại hóa thành trạng thái cố định ở giữa không trung, rơi vào trong Vạn Tái Không Thanh Bình và phát ra tiếng động giống như tiếng hạt châu rơi vào trong đĩa ngọc.
Sắc mặt Phương Tịch hơi nghiêm trọng, cảm giác trọng lượng của một giọt linh dịch này không tầm thường, gần như có thể nặng ngang với thể tích của một ít Ngũ Kim Anh.
- Phong!
Sau khi lấy ra vài giọt Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy, Phương Tịch lập tức thi triển bí pháp, phong ấn lỗ thủng của thủy tinh bảy màu lại.
Tiếp theo, hắn đi ra khỏi động phủ của Sơn Hải Châu, đi tới dưới Thủy Tổ Yêu Ma Thụ.
Yêu Ma Thụ xôn xao lay động cành, hình như đang đón hắn đến.
Phương Tịch mỉm cười và lấy ra Vạn Tái Không Thanh Bình, đi tới chỗ rễ cây của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ rồi mở nắp bình ra.
Yêu Ma Thụ run rẩy, truyền ra một cảm xúc khát vọng.
- Quả nhiên có tác dụng à? Cũng không đúng... Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy có hiệu quả với bất kỳ linh thực nào, có thể chữa trị tổn thương, đồng thời một giọt nhỏ xuống, ít dược linh nhất tăng trưởng trăm năm...
- Có lẽ chỉ là nhu cầu đơn thuần...
Phương Tịch không do dự nữa, một giọt Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy lăn xuống, rất nhanh đã bị rễ Yêu Ma Thụ bọc lấy, cuộn vào trong thân cây.
Hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu tu hành Trường Sinh Thuật.
Ngày hôm sau...
Yêu Ma Thụ hình như không có động tĩnh gì.
Nhưng Phương Tịch đã luyện Yêu Ma Thụ thành hóa thân của mình từ lâu. Hắn vừa nghĩ, một cành cây rủ xuống.
Ở trên cành lá xanh tốt, hắn dường như còn nhìn thấy một đường vân màu bạc rất mờ.
- Tuy không biết có tác dụng gì, nhưng chắc hẳn đã phát huy hiệu quả... Xem ra vẫn phải tiếp tục thử nghiệm!
Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ mỉm cười.
...
Thời gian giống như nước chảy, năm tháng giống như thoi đưa.
Sau khi thăng cấp linh căn thượng phẩm, mỗi ngày Phương Tịch ngoại trừ quan sát Thủy Tổ Yêu Ma Thụ lại chìm đắm trong việc tu luyện sâu hơn.
Tốc độ tiến bộ vượt quá tưởng tượng này thực sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Dường như chớp mắt đã qua mấy chục năm.
- Chúc mừng đại thọ ba trăm năm mươi tuổi của công tử!
Ngày này, trong Trường Thanh Điện, Chung Hồng Ngọc dẫn theo đám người Trịnh San, Hải Đại Ngưu tới chúc thọ Phương Tịch.
Tuổi này chính là thời gian phong nhã hào hoa đối với Nguyên Anh Chân Quân bình thường.
Phương Tịch mặc một bộ pháp bào Thanh Trúc trông càng thêm phiêu dật xuất trần. Hai tay hắn khẽ giơ lên, đám người lập tức cảm giác có pháp lực ôn hòa nâng mình lên.
- Pháp lực thần thông của lão gia nhất định lại tăng mạnh, quả thật là chuyện đáng mừng!
Giọng Hải Đại Ngưu lớn như tiếng chuông, gương mặt hồng hào nói.
Khí tức trên người hắn dồi dào, không ngờ cũng ngưng tụ ra một viên Giả Đan. Bây giờ hắn cũng được xem là nhân vật lão tổ một phương.
Nếu như chuyển lịch sử gia tộc ra, đây tuyệt đối là truyền trù dốc lòng của tu tiên giới.
Đương nhiên... Chủ yếu vẫn là dựa vào ôm bắp đùi...
...
Phương Tịch luôn không thích náo nhiệt, lại nói tất cả tu tiên giới ba nước đều là người một nhà, cướp đoạt người một nhà cũng không có ý nghĩa gì.
Trong lúc khách và chủ trong cả sảnh đường đều vui mừng, không trung bên ngoài bỗng nhiên biến đổi.
Ầm ầm ầm!
Đầy trời hiện ra những đám mây hình vẩy cá, linh khí trong phạm vi trăm dặm đều tự động tập lại, có lôi xà qua lại...
Uy thế khủng khiếp này lập tức khiến mấy Kết Đan lớn đều biến sắc:
- Thiên tượng Kết Anh? Không... Điều này càng giống như... thiên kiếp khi yêu thú cấp ba tăng lên cấp bốn? Sao trên đảo còn có yêu thú như vậy chứ?
Chung Hồng Ngọc phản ứng cực nhanh, nhìn về phía Phương Tịch.
- Không sai, chính là một con linh thú của bản tôn sắp độ kiếp…