- Nó đại khái rơi vào trong tay của đệ tử truyền thừa bí mật trong Hỗn Nguyên Tông... Ta với Hỗn Nguyên Tông thân như một nhà, đồ của bọn họ còn không phải là đồ của ta sao?
Phương Tịch vẫn thấy hứng thú với công pháp, linh bảo, bí thuật do tổ sư Hỗn Nguyên Tông kia để lại....
Dù sao trước đây vị đó là Nguyên Anh hậu kỳ, lại có thân thể ngũ hành, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ đại tu sĩ hậu kỳ bình thường cũng không phải là đối thủ, xưng bá một thời.
- Đáng tiếc bây giờ đều là bèo dạt mây trôi...
Phương Tịch mặc một bộ áo bào màu đen, một người một kiếm đi vào bên trong sơn môn của Hỗn Nguyên Tông.
Gào gào!
Một con Phong Sí Hổ phát hiện ra Phương Tịch tiến vào, nó đứng lên giận dữ gầm thét lên.
Tiếp theo, từ trên thân Phương Tịch bạo phát ra pháp lực khủng khiếp của Nguyên Anh, khiến con Phong Sí Hổ này nức nở một tiếng, cụp đuôi chạy như bay về phía sau.
- Hả?
Ở nơi có linh khí nồng đậm nhất nằm sâu bên trong Hỗn Nguyên Tông, một đại hán khoác da hổ đang ngủ say.
Trên mặt hắn vẫn còn lông tơ, ở trên trán hình thành một chữ vương.
Lúc này, thần thức đảo qua, hắn lập tức đứng dậy:
- Lão quái Nguyên Anh?
Vù!
Ở sau lưng của hắn hiện ra một cánh chim giống như bằng Phong linh lực thuần túy, chỉ thấy hắn vỗ nhẹ, cả người đã bay ra rất xa.
Mây theo rồng, gió theo hổ!
Con Phong Sí Hổ này không chỉ có bản lĩnh thần thông thuộc tính phong xuất thần nhập hóa, bản thân thậm chí còn đạt tới cấp bốn trung phẩm, có thể ngang ngược ở trong Nguyên Quốc không chút e ngại!
Phong Sí Hổ hóa gió rời đi. Không bao lâu, hắn nhìn thấy Phương Tịch đeo Thanh Hòa Kiếm sau lưng đi tới, thân hổ thoáng chấn động:
- Vân Kiệt Tử?
- Không ngờ Hổ Vương cũng nhận ra bản tọa?
Phương Tịch hơi bất ngờ:
- Xem ra trong Nhân tộc chúng ta, ra gian tế không ít a...
Người trong Yêu tộc đủ thông minh, nếu đối địch với Nhân tộc, việc thu thập tin tức tình báo chỉ là chuyện cơ bản nhất.
Đồng thời, bọn họ còn phát triển một vài bán yêu Nhân tộc muốn thám thính tin tức về một vài lão quái Nguyên Anh cũng là chuyện đơn giản.
- Hì hì... Ta nghe nói Vân Kiệt Tử ngươi chính là tán tu Nguyên Quốc thành đạo, hình như có quan hệ rất lớn với cái chết của đám Nguyên Anh Thất Sát Ma Quân, Xích Huyết lão quái. Từ việc Ly Thương Ma Cung xem ngươi là con át chủ bài, có thể thấy được thần thông pháp lực của ngươi không thể khinh thường, có thể xem như Nguyên Anh trung kỳ...
Phong Sí Hổ hình như không vội ra tay, trái lại cảm thấy hứng thú nói:
- Nếu đạo hữu là tán tu lại không bị đệ tử môn nhân liên lụy, có muốn gia nhập Yêu tộc ta không? Yêu tộc ta có bí pháp có thể cấy ghép huyết mạch đại yêu cho đạo hữu, từ nay về sau chúng ta sẽ thành người một nhà... Sau này ngươi từ Yêu Giới phi thăng không chừng còn có thể dễ dàng hơn.
- Thật không?
Phương Tịch xoa cằm:
- Không biết có thể ban thưởng Thiên Yêu Khí không?
Phong Sí Hổ thật sự ngây người.
Tuy hắn sớm biết tu sĩ Nhân tộc không biết xấu hổ, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên gặp phải ma tu như thế!
- Thiên Yêu Khí... Hì hì, xem ra đạo hữu rất có thành ý. Cũng được, chỉ cần đạo hữu chuyển hóa thân thành bán yêu lại lập ra công lớn, cũng không phải không có khả năng được bản thưởng.
- Lại còn phải lập ra công lớn, không thể dự chi trước à?
Trên mặt Phương Tịch lộ ra vẻ tiếc nuối.
- Dự chi trước à? Xem ra thành ý của đạo hữu chưa đủ... Nếu đạo hữu chuyển hóa thành bán yêu, tối thiểu phải giết chết ba tông môn để biểu lộ thành ý!
Phong Sí Hổ cũng nhìn ra Phương Tịch muốn chơi không, lãnh đạm nói.
- Lăn! Lão tử mới không cần làm yêu quái!
Phương Tịch mắng to một tiếng, một hạt châu lấm tấm vàng bay từ trong tay ra!
- Định Phong Châu?
Phong Sí Hổ hét lên một tiếng, toàn thân run rẩy, nhưng thứ bay ra không phải là phong nhận màu xanh mà là từng âm quỷ khí.
Vù!
Quỷ sương mù hiện lên, trong đó tuôn ra không biết bao nhiêu oan hồn Nhân tộc, chúng hóa thành một chiến trường đổ nát.
Ở trong chiến trường, từng con quỷ vương Kết Đan giận dữ gầm thét, mắt nhìn chằm chằm vào Phương Tịch.
Thần thông bản mạng của Phong Sí Hổ... Vi Hổ Tác Trành!
Có thể khống chế nó cắn nuốt tinh hồn sinh linh bị sát hại, chế luyện thành đại quân quỷ vật!
Con Phong Sí Hổ này cũng coi như ứng biến khá nhanh. Khi hắn phát hiện ra pháp thuật thuộc tính phong của bản thân bị Phương Tịch kìm chế, hắn lập tức vận dụng thần thông bản mạng.
Thần thông này chính là thuộc tính âm quỷ, tất nhiên không bị Định Phong Châu kìm chế.
- Ngươi đáng chết!
Phương Tịch nắm chuôi kiếm Thanh Hòa Kiếm trong tay phải, rút kiếm ra.
Ong ong!
Thanh Hòa Kiếm phát ra từng gợn ánh sáng màu xanh, hóa thành một ánh kiếm màu xanh dài mấy trăm trượng, trong đó ngưng tụ kiếm khí vô cùng vô tận, không ngờ lại chém một kiếm về phía sương mù quỷ dị!
Phong Sí Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải hóa thành vuốt hổ đánh ra.