Ở trong lòng hắn, Phương Tịch có thể lấy ra Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy vẫn có chút thâm sâu khó lường.
Tuy cũng có khả năng hắn chỉ nhờ cơ duyên xảo hợp mà thu được bảo vật, nhưng bây giờ hắn không thể đánh cược!
Bởi vì Phượng Thập Tam còn cần đưa bảo vật về cho Thanh trưởng lão!
“Chỉ cần có vật này, trận chiến này nhất định sẽ thắng!”
“Đến lúc đó... Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi ở trên chiến trường!”
Phượng Thập Tam hét dài một tiếng và hóa thành một trận cuồng phong lao đi xa.
Chỉ để lại một mình Thiên Long Tôn Giả với ánh mắt không hiểu:
- Cao ngạo giống như Thập Tam công tử của Thiên Phượng Tộc cũng vội vàng đưa đồ về như vậy, không dám mạo hiểm chút nào. Xem ra vật phẩm giao dịch lần này còn quý trọng hơn ta tưởng tượng nhiều!
Trong tròng mắt của hắn lộ ra sự tham lam, nhưng lại lặng lẽ thở dài:
- Đáng tiếc... Đối phương cũng là Nguyên Anh.
Phượng Thập Tam không ra tay, hắn là một Nguyên Anh sơ kỳ, cho dù tu luyện luyện thể thuật cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể bắt được tu sĩ cùng cấp.
Đồng thời... hắn cũng không cách nào theo dõi...
...
Trên không trung, gió thổi mạnh.
Sau khi Nam Cung Ly rời khỏi hội trao đổi, nàng một đường lao nhanh như tên bắn, cuối cùng tới chỗ này.
Đây là địa điểm nàng và Phương Tịch giao hẹn trước đó.
- Nam Cung đạo hữu...
Ánh sáng màu xanh lóe lên, Phương Tịch thản nhiên xuất hiện, nhìn Nam Cung Ly.
- Đạo hữu quả thật quá khí phách rồi... Mong đạo hữu yên tâm, thiếp thân tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện giao dịch lần này!
Nam Cung Ly nghiêm túc nói:
- Thiếp thân sẵn lòng phát ra lời thề tâm ma!
- Đối với tu sĩ chúng ta, tâm ma lại tính là gì chứ?
Phương Tịch mỉm cười:
- Trước đây ta đã hứa hẹn, sẽ cố gắng bảo vệ ngươi một mạng trong đại chiến lần này...
Tay phải hắn nắm chuôi kiếm Thanh Hòa Kiếm rút ra!
Vù!
Thanh Hòa Kiếm phát ra tiếng kiếm ngân trong trẻo, bỗng nhiên hóa thành một kiếm khí màu xanh với khí thế như gió như sấm chém về phía Nam Cung Ly!
Trong lúc lao ra, kiếm khí màu xanh lại nổ tung, biến thành vô hình vô ảnh.
Trên gương mặt Nam Cung Ly đầy kinh ngạc, nhưng toàn thân đã trải đầy sương mù màu phấn hồng. Nàng lấy ra một viên bảo châu phòng ngự màu phấn hồng.
Trong chớp mắt tiếp theo, nàng ngạc nhiên nhìn thấy kiếm khí đầy trời tiêu tan, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Nhưng rất nhanh, một Nguyên Anh có gương mặt tương tự nàng trong đan điền Nam Cung Ly cảm ứng được gì đó, hai mắt mở ra, trên gương mặt đầy vẻ sợ hãi.
Ong ong!
Một ánh kiếm màu xanh trực tiếp hiện ra ở trong đan điền của nàng, hóa thành một kiếm phù tiến vào trong cơ thể Nguyên Anh!
- Đây! Điều này?
Nam Cung Ly thật sự khiếp sợ.
Mặc cho nàng mấy lần tập trung ma công, thần thức nhìn lướt qua, không ngờ vẫn không có cách nào phát hiện ra kiếm phù trong đan điền và Nguyên Anh kia!
Dường như đối phương đã hoàn toàn biến mất!
Nhưng Nam Cung Ly biết rất rõ, đối phương chưa biến mất mà vẫn nằm ẩn nấp ở trong cơ thể nàng!
Chỉ cần Phương Tịch vừa có ý định, tất nhiên có thể khiến Nguyên Anh của nàng bị thương nặng!
- Đạo hữu làm vậy là có ý gì?
Trong mắt phượng của nàng đầy sát khí, lạnh lùng nhìn Phương Tịch, lại có thể thấy được sự sát phạt quả quyết lúc trước.
- Ha ha, đứng trước sống chết mới thấy gương mặt thật của ngươi!
Phương Tịch cười ha ha, thản nhiên thu hồi Thanh Hòa Kiếm và nói:
- Bản tọa chỉ thực hiện lời hứa thôi... Vừa rồi, bản tọa đánh một kiếm khí vô hình vào bên trong cơ thể ngươi. Kể từ nay, bất luận khoảng cách bao xa, bản tọa đều có thể tìm được ngươi... Đồng thời lúc ngươi gặp phải nguy hiểm, kiếm phù này còn có thể tự động bay ra đánh cho kẻ địch bị thương. Thế nào? Thật sự không tệ chứ?
Lúc này, Nam Cung Ly không biết đã đổi bao nhiêu loại bí thuật, nhưng căn bản không tìm được Thanh Mang Châm cấp Femtometre trong cơ thể mình, trên mặt không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng:
- Trong Nguyên Quốc làm sao có thể có kiếm thuật kinh thiên, quỷ khiếp như vậy?
Vừa rồi, nàng rõ ràng đã hết sức phòng ngự, sao có thể vô tình trúng chiêu?
“Không nói ngươi chỉ là một Nguyên Anh trung kỳ, chỉ sợ đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể đề phòng được Thanh Hòa Vô Hình Kiếm Quyết này... đại khái phải tu sĩ Hóa Thần may ra mới làm được.”
Trong lòng Phương Tịch thầm nghĩ.
Đương nhiên, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không phòng được, nhưng có thể lấy bí thuật trấn áp thương thế trong cơ thể, còn có thể đấu pháp với Phương Tịch một lúc.
Hắn chịu thiệt trên phương diện cảnh giới và pháp lực, lúc đó tối đa nắm chắc khả năng đấu với đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ một trận, đồng thời tuyệt đối có thể chạy thoát.
Nếu có thể thăng cấp cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, vậy hắn còn sợ sao...
Phương Tịch nhìn gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Ly, còn thấy hứng thú quan sát một lúc mới nói:
- Nam Cung đạo hữu yên tâm, chờ đến sau khi đại chiến lần này kết thúc, bản thân sẽ thu hồi kiếm khí này...
- Thì ra là thế, thiếp thân cảm ơn đạo hữu đã ban tặng kiếm khí bảo toàn tính mạng.
Nam Cung Ly bỗng nhiên cười giống như trăm hoa đua nở, dịu dàng thi lễ.